Chương 82 Bộ Cửu Chiếu còn cười được? [Không hiểu thấu buồn vui của con người.] Tạ Ấn Tuyết lại lần nữa được trải nghiệm sự lạnh lùng tàn nhẫn của những lời này. Cũng may sự chú ý của mọi người vẫn là khóa học, mọi người đã trải qua những việc ngày hôm qua, bây giờ đều hiểu rõ: Người chơi được chọn là giảng viên chính có thể được miễn làm mẫu, y có thể không nhúng tay vào những việc nguy hiểm trong lớp, trừ khi tự nguyện hoàn thành bài tập giúp học sinh. Cho nên sau khi tất cả đi vào phòng 404 đã lập tức nhìn vào tên giáo viên trên bảng đen, muốn biết giáo viên chính hôm nay là ai. “Là tôi! Ha ha ha khụ khụ… Là tôi!” Khi Hà Uy nhìn thấy tên mình ngay phía sau dòng “Giảng viên hôm nay” trên bản đen liền nhịn không được cười to, chạm phải miệng vết thương đau đến mức ho khan vẫn không dừng lại. Bởi vì người leo tầng chậm nhất không phải nhóm người chơi biến thành học sinh mà là Hà Uy —— Hôm qua chủ nhiệm trường đánh anh ta quá nặng, sáng nay Hà Uy suýt không xuống nổi giường, phải gắng gượng thức dậy, từng bước đi đường đều là sự dày vò anh ta, đau đến mức chỉ có thể vịn cầu thang, chầm chậm lên tầng bốn dưới sự giúp đỡ của Trần Vân và Ngô Nguyệt Hàn. Trước khi đi vào phòng học, Hà Uy còn đang lo nếu hôm nay mình vẫn còn là trợ giảng, phải chạy đông chạy tây lấy tài liệu học tập thì sao đây? Không ngờ đại nạn không chết tất có phúc tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-giu-cau-den-canh-nam/2894377/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.