“Lão tam, bọn tớ chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, cậu có muốn đi cùng không?” Lâm Ngữ đang ngồi khoanh chân trên giường chăm chú gõ laptop, thì bị vỗ vào vai.
Ngẩng đầu nhìn, là mấy bạn cùng phòng ký túc xá, vỗ vai anh là lão đại Hứa Triều Dương.Đương nhiên, lão đại không phải như trong giang hồ, mà ở ký túc xá, ai lớn tuổi nhất thì xưng lão đại, tiếp theo là lão nhị, lão tam.
Phòng của Lâm Ngữ cũng vậy, điều duy nhất đáng được ăn mừng là anh nhỏ tuổi, nên là lão tam, hiển nhiên tránh khỏi lão nhị, thật ra lão nhị còn có nghĩa khác nữa.
(Bên Trung Quốc lão nhị thường phải gánh vác lo toan gia đình, rất vất vả.
Còn nghĩa nữa là tiểu nhị.)“Các cậu đi đi, tớ còn phải vẽ bản thiết kế.” Lâm Ngữ lắc đầu.“Đi đi, ăn xong rồi về làm, cũng không muộn đâu, dù sao cậu không nổi tiếng lắm, không ai hối thúc cậu cả.”Hứa Triều Dương cười cười, giữ chặt tay Lâm Ngữ muốn lôi anh xuống giường.
Lâm Ngữ ngăn cậu ấy, cười mắng: “Đi đi đi, đừng quấy rầy mạch suy nghĩ của tớ, tớ đang tính làm một vố lớn, làm xong chắc chắn có thêm một lượng lớn fan hâm mộ.“Ha ha, chuẩn bị tuyệt chiêu gì sao? Sao nào, cậu quyết tâm muốn nổi tiếng hơn tớ đúng không?”Hứa Triều Dương vui vẻ, không cưỡng cầu nữa, chỉ vỗ vai Lâm Ngữ: “Được thôi, không quấy rầy tiến độ của cậu, bọn tớ đi đây, cậu muốn ăn gì thì nói nhé, lát tớ mua về cho.”“OK, giúp tớ mua 1 phần cơm chiên đùi gà nhé.”“Có uống nước ngọt không?”“Lần này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-thang-cap-vat-pham/119654/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.