Đối với người ngoài, Hàn Tư Ân lạnh lùng bình tĩnh.
Đối với Bạch Thư, Hàn Tư Ân dịu dàng bao dung, nhưng đồng thời cũng rất cường thế, hoàn toàn khác lúc bình thường.
Bạch Thư rất thích dáng vẻ anh vì mình mà thất thố, vì mình mà mất khống chế.
Sau khi tách ra, Hàn Tư Ân rất nhanh đã bình phục hơi thở, người cũng khôi phục lý trí.
Bạch Thư nhìn một tầng hồng nhạt trên mặt anh, không tự chủ liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn xuống dưới: "Anh không khó chịu à?" Không muốn giải quyết một lát sao?
Hàn Tư Ân bình tĩnh nhìn lại cậu: "Ăn nhiều cơm, có thịt một chút."
Câu trả lời vốn không liên quan, mà Bạch Thư lại hiểu hàm nghĩa trong lời anh nói, sau đó cậu ngồi nguyên tại chỗ ngốc nghếch nở nụ cười.
Hàn Tư Ân nhìn cậu, ở trong lòng lắc lắc đầu.
Mới thế này, còn cảm thấy chính mình giống ông chú cơ, tuổi đời có lớn bao nhiêu, thì tuổi tâm hồn vĩnh viễn vẫn chỉ mười tám.
Vui sẽ cười, không vui sẽ xị mặt, tâm tư rõ ràng viết hết lên trên mặt.
Chỉ là, như vậy cũng tốt, có anh ở đây, Bạch Thư chỉ cần làm chính mình là tốt rồi. Bạch Thư không cần che giấu tâm tư nhằm muốn chính mình thoạt nhìn thâm trầm khó đoán, càng không cần áp chế bản tính của chính mình.
Hàn Tư Ân thu xếp các loại bài thi trên bàn: "Về sau còn có nhiều thời gian làm chuyện này, ngày hôm nay nghỉ ngơi đi đã, anh mang em ra ngoài đi dạo. Đổi điện thoại di động, mua vài bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-thuat-doc-tam/844911/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.