Mười năm trôi qua, Lâm Liệt vẫn ở căn nhà hai phòng ngủ đó.
Ngày chủ nhật là sinh nhật Đường Vệ, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ngồi xe tới nhà Lâm Liệt.
Lúc trước, khi tới sinh nhật Lâm Liệt, hai người bọn họ đã đưa cho anh ấy một chiếc thẻ mua sắm trong trung tâm thương mại. Bây giờ mọi người đã lớn rồi, Đường Vệ cũng không thiếu tiền nên Tô Vân Cảnh đem tới hai bình rượu ngon.
Tô Vân Cảnh bấm chuông cửa nhà Lâm Liệt, chỉ một lát sau cánh cửa từ bên trong mở ra.
Người đàn ông ra mở cửa để đầu đinh, ngũ quan vuông vức, thái độ có vẻ kiêu ngạo.
Anh ấy mặc bộ đồ công nhân màu xám bạc, thân hình cân đối, cách một lớp quần áo nhưng vẫn nhìn thấy đường cong của cơ bắp rắn chắc bên dưới.
Đường Vệ ngậm một quả dưa chuột, khuôn mặt ngang ngược mở cửa ra.
Đến khi anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, quả dưa chuột ngậm bên miệng liền rơi xuống, giống như con gà con đột nhiên bị siết chặt cổ họng: “Cậu…”
Thời gian trước, mấy thông tin trên báo lá cải về Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu xuất hiện ở mọi nơi, Đường Vệ cũng nhìn thấy trên hot search.
Nhưng mấy bức ảnh bị lộ ra rất mờ, rất khó để nhìn rõ khuôn mặt.
Ảnh của Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu trên Weibo được chỉnh sửa rất kỹ, mặc dù giống Văn Từ nhưng cũng không đến mức như Lâm Liệt nói.
Bây giờ tự nhiên nhìn thấy phiên bản người thật không nhòe mờ, không qua chỉnh sửa kỹ càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-con-co-the-cuu-van-mot-chut-khong/1432972/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.