Trời tờ mờ sáng.
Mí mắt Trường Đăng Minh rũ xuống, ý thức dần mơ hồ.
Cậu ta đã suy nghĩ chuyện của Tiết Từ cả đêm qua.
Quanh thân yên tĩnh đến lạ thường, không một tiếng ve kêu, chỉ có cậu ta là còn thức giấc. Trường Đăng Minh trở mình vài cái, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường, lao thẳng đến phòng y tế.
Cậu ta biết Tiết Từ đang ở phòng y tế để điều trị mắt.
Có vài thầy cô phải trực đêm ở đó để theo dõi vết thương của cậu.
Tiết Từ không quen có người chăm sóc bên cạnh nên phản đối kịch liệt.
Các thầy cô giáo lại cảm thấy đau lòng, cho rằng Tiết Từ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Cuối cùng, họ quyết định để một bác sĩ ở lại chăm sóc. Nhân lúc vị bác sĩ này đi rửa mặt để tỉnh táo lại, Trường Đăng Minh đã nhân cơ hội này lẻn vào.
Cửa phòng y tế không khóa, đẩy nhẹ là mở.
Một mặt, Trường Đăng Minh cảm thấy việc không chú trọng an toàn như vậy là không ổn, nhưng mặt khác, cậu ta vẫn tranh thủ cơ hội này để vào trong.
Tiết Từ rất mệt mỏi, cơ thể cậu vốn cũng đã yếu ớt, ngày hôm qua còn náo loạn như vậy. Dù cố gắng cảnh giác nhưng cậu vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ. Trường Đăng Minh nhẹ nhàng tiến đến giường của Tiết Từ, nhìn cậu ngủ.
Tiết Từ ngủ trông rất ngoan, khác hẳn với vẻ cảnh giác lúc trước.
Những sợi mi cong vút buông xuống, che khuất một phần khuôn mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2850927/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.