Triệu Minh Sinh giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại là Tiết Tổng đang hỏi chuyện mình.
Ông vội tiến lên, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn cố gắng kể lại mọi chuyện đã xảy ra lúc trước, cố tình nhấn mạnh sự dũng cảm và quyết đoán của Tiết Từ, vậy nên Tiết Từ mới bị thương ở tay và vừa mới băng bó xong.
Tuy nhiên, càng nói, giọng của Triệu Minh Sinh càng nhỏ dần, sự tự tin cũng giảm sút.
Thật sự lúc này, Tiết Tổng trông rất đáng sợ.
Ánh mắt lạnh lùng, hơi thở lạnh lẽo như ẩn chứa cơn giận dữ ngút trời, khiến Triệu Minh Sinh chỉ muốn co mình lại thật nhỏ để tránh bị lôi vào.
Tiết Phù mặt tái mét, ánh mắt nhìn về phía em trai chứa đựng sự không tán thành hiếm thấy.
Ngón tay Tiết Chính Cảnh run rẩy, lo lắng nhìn Tiết Từ. Ông đỡ lấy vai cậu, liên tục chạm vào như muốn chắc chắn rằng đứa trẻ vẫn ổn. Rồi trầm giọng hỏi: “Sao con lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Nguy hiểm sao?
Tiết Từ chẳng cảm thấy gì cả.
Cậu thậm chí còn thấy cảm xúc của Tiết Chính Cảnh lúc này thật kỳ lạ, giống như đang lo lắng, hối hận,… thậm chí là sợ hãi.
Tiết Từ không hiểu tại sao ông lại sợ hãi như vậy.
Ánh mắt Tiết Phù buồn bã, nhìn cánh tay băng bó trắng toát của Tiết Từ. Dù không thấy vết thương nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng. Bằng giọng nói trầm buồn, anh nói với Tiết Từ: “Từ, em mới là quan trọng nhất.
Anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2850932/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.