Tiết Từ đúng là không thích học hành.
Mặc dù chương trình học ở Thanh Phác có phần khó nhằn hơn so với các trường khác, nhưng nhìn chung kiến thức vẫn chỉ xoay quanh trình độ trung học cơ sở. Các thầy cô giảng dạy không chỉ riêng mình Tiết Từ, tất nhiên là sẽ không có chuyện đặc biệt sắp xếp gia sư riêng để soạn giáo án phù hợp với cậu ấm Tiết như trước đây. Tiết Từ nghe tiếng Anh giao tiếp chuẩn của giáo viên, những bài giảng sinh động, thú vị, mà vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Đây là điều mà Tiết Từ đã lường trước, nên cậu cũng không hề mong đợi sẽ có một giáo viên riêng dạy kèm mình.
Vì vậy, Tiết Từ công khai đọc những cuốn sách ngoài chương trình học ngay trong lớp.
Sách vở dày cộm, không tiện mang theo, cậu còn đổi thành loại sách chữ nhỏ, nét cứng nhắc. Chữ viết li ti, dày đặc khiến người ta nhìn thoáng qua cũng không rõ viết về cái gì. Nhưng thực ra, dáng vẻ của Tiết Từ lúc này chẳng khác nào một cậu nhóc tuổi teen đang say mê đọc truyện tranh.
Các thầy cô ở lớp A đều là những người có kinh nghiệm, họ rất rõ ràng đây là tình huống thường gặp ở những học sinh như Tiết Từ.
Lớn lên đẹp trai, xuất thân giàu có, lại được đặc cách vào thẳng lớp A mà không cần thi tuyển. Tất nhiên, chẳng ai muốn gây chuyện với một cậu ấm như vậy.
Hơn nữa, Tiết Từ lại ngồi ở cuối lớp, dù có làm gì cũng không ảnh hưởng đến người khác. So với những cậu ấm cô chiêu khác, cậu quả thật rất ngoan ngoãn và dễ bảo.
Thực ra, còn có một lý do khác nữa khiến mọi người dễ dàng bỏ qua những hành vi không đúng mực của Tiết Từ. Đó là cậu quá đáng yêu. Mỗi khi ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, gương mặt điển trai dưới ánh nắng càng trở nên rạng rỡ. Và điều này đặc biệt có hiệu quả đối với những giáo viên nữ trẻ tuổi.
Một cậu thiếu niên đẹp như vậy, dù có lơ là học hành một chút cũng không thành vấn đề, miễn là không làm phiền đến người khác. Thậm chí, nhiều người còn cảm thấy thích thú.
Các thầy cô giáo cũng ngầm hiểu điều này nên không mấy khi nhắc nhở Tiết Từ.
Đối với những bạn học khác trong lớp A, một cậu ấm đẹp trai, nhà giàu lại học không giỏi cũng không phải điều gì quá xấu. Ngược lại, nó còn khiến cậu trở nên gần gũi hơn, giống như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Dần dần, có nhiều bạn đã chủ động làm quen với Tiết Từ.
Thực tế, khi tiếp xúc, Tiết Từ không khó gần như mọi người tưởng tượng.
Cậu thiếu niên vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt so với tình cách của cậu, không hề có vẻ kiêu căng ngạo mạn thường thấy ở những cậu ấm nhà giàu. Cậu nói chuyện rất lễ phép và thân thiện, khiến người ta muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Tiết Từ kiếp trước không phải là người khó gần, nhưng chưa bao giờ có một người bạn thực sự. Những người xung quanh thường chỉ vì gia thế mới chơi với cậu. Vì vậy đời này, khi có người đến gần, Tiết Từ cũng sẵn lòng đáp lại.
Ban đầu, các bạn cùng lớp rất hào hứng khi thấy Tiết Phù thường xuyên đến thăm Tiết Từ. Nhưng sự nhiệt tình đó dần giảm đi khi Tiết Phù xuất hiện.
Có lần, khi Tiết Từ đang nói chuyện với một bạn cùng lớp, cậu bạn đó đã vô cùng phấn khích đến nỗi nói lắp. Cậu ta không hề hay biết rằng Tiết Phù đã đứng ở cửa sổ nhìn mình từ lúc nào.
Vị đàn anh này cao lớn, mây đen như che khuất sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt xám đậm sắc bén, đổ dồn về phía cậu bạn kia.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản như thường, nhưng ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ khinh bỉ đã lộ rõ qua cửa sổ, trực tiếp đâm thẳng vào cậu bạn.
Cậu ta vốn tưởng hội trưởng Tiết Phù là một người dễ gần, bỗng nhiên bị ánh mắt ấy chiếu thẳng vào người, hoảng hốt đến mức muốn bỏ chạy. Cậu ta ấp úng vài lời rồi vội vàng rời khỏi Tiết Từ.
...Ai ngờ hội trưởng Tiết Phù lại đáng sợ đến vậy!
Tiết Từ lúc này mới để ý đến anh trai mình. Tiết Phù đứng ở cửa sổ, nhìn cậu mỉm cười, vẫy tay, giống như đang chào cậu.
Tiết Từ hơi sững sờ. Cậu không quá để tâm, theo động tác của anh đi ra.
Cấp ba và cấp hai cách nhau khá xa, gần bằng nửa trường. Cũng không biết Tiết phù trong chương trình học bận rộn như vậy, còn tham gia hội học sinh, xử lý chuyện công ty, vậy mà vẫn có thời gian đến khu cấp hai.
Thực ra, Tiết Phù chẳng có việc gì quan trọng cả, chỉ là muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của Tiết Từ thôi. Ví dụ như cậu có ăn uống đầy đủ không, có hòa hợp với bạn bè không, thầy cô dạy như thế nào... Tất nhiên, những điều này Tiết Từ đều trả lời rất đầy đủ.
Trong lòng Tiết Phù rất rõ ràng, dù anh được mệnh danh là thần đồng từ nhỏ nhưng người thực sự tài năng trong nhà họ Tiết… chính là cậu em trai này.
Sau khi hỏi han xong, Tiết Phù có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, nhíu mày như thể đang gặp khó khăn. Rồi người đi theo sau anh tiến lên, đứng trước mặt Tiết Từ.
“Từ à!”
Nụ cười trên môi anh ta rạng rỡ, chân thành đến mức không chút giả tạo, chẳng khác nào ánh hào quang tỏa ra từ đàn anh Tiết Phù.
Ban đầu, mọi người đều nể sợ Tiết Phù nên vội vàng dời ánh mắt khỏi học sinh mới, nhưng rồi lại quay lại nhìn về phía này.
Đó chính là đàn anh Trừng Nhất Bạch.
Ở trường Thanh Phác, Trừng Nhất Bạch nổi tiếng không kém gì Tiết Phù, anh ta đã liên tiếp làm lớp trưởng bốn năm, trải qua nhiều khó khăn thử thách nhưng vẫn đạt thành tích xuất sắc, được thầy cô vô cùng yêu quý. Điều bất ngờ là anh ta lại tỏ ra thân thiện với Tiết Từ đến vậy.
Hiện tại, Trừng Nhất Bạch đang học năm nhất. Vì mải mê luyện đua xe mà anh ta đã bỏ lỡ buổi lễ đón chào tân sinh. Nghe tin Tiết Từ nhập học, anh ta vô cùng phấn khởi, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ cậu.
Mấy năm nay, anh ta thường xuyên đến tìm Tiết Từ, mặc dù cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng Trừng Nhất Bạch vẫn kiên trì theo đuổi, thậm chí còn cố tình thể hiện trước mặt Tiết Chính Cảnh.
Vì bỏ lỡ buổi lễ nhập học của Tiết Từ, Trừng Nhất Bạch vô cùng hối hận. Lần này đến, anh ta đặc biệt mang theo quà để chúc mừng cậu.
Với vẻ mặt bí hiểm, anh ta lấy món quà ra nói: “Nhóc Từ, em xem anh chuẩn bị gì cho em này…”
Câu nói chưa dứt, Tiết Từ liếc mắt một cái rồi bỏ đi mà không đợi anh ta nói hết lời.
Mặc dù Tiết Từ luôn tỏ ra khinh thường Trừng Nhất Bạch nhưng thái độ như vậy lại rất hiếm khi xảy ra.
Thường thì cậu vẫn lắng nghe người khác nói chuyện.
Chỉ là vào lúc này, Tiết Từ nghĩ đến người mà Trừng Nhất Bạch thực sự yêu.
—— kiếp trước lúc Trừng Nhất Bạch ôm chặt cậu khi say rượu, nỉ non gọi ba chữ “Tạ Vấn Hàn”.
Dù cả hai hiện tại đều còn nhỏ, Tiết Từ vẫn cảm thấy, so với việc gặp mình, Trừng Nhất Bạch có lẽ sẽ vui mừng hơn khi gặp Tạ Vấn Hàn.
Cậu cũng không có ý định gọi Tạ Vấn Hàn đến đây, đơn giản chỉ là không muốn là người trung gian giúp họ gặp mặt.
Trừng Nhất Bạch trong trạng thái mơ màng, nắm chặt lấy cổ tay của Tiết Từ, vẻ mặt có phần ủy khuất: “Từ à, sao vậy? Đừng lơ anh mà.”
Tiết Từ cố rút tay ra nhưng không được, cậu nhíu mày. Tiết Phù cũng nhanh chóng đi tới nói: “Mày đừng làm Từ đau.”
Trong lúc nắm chặt tay Tiết Từ, Trừng Nhất Bạch cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang dõi theo mình. Anh ta đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng ánh mắt này lại lạnh lùng, thậm chí là đầy địch ý. Trừng Nhất Bạch bình tĩnh quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn của Tạ Vấn Hàn.
Tạ Vấn Hàn có ngoại hình khá điển trai, khí chất cũng rất tốt, trông như một công tử nhà giàu. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào trang phục của Tạ Vấn Hàn, Trừng Nhất Bạch đã đoán được xuất thân của cậu ta không hề tầm thường. Bị bắt gặp đang nhìn mình, Tạ Vấn Hàn không hề tỏ ra ngượng ngùng hay sợ hãi. Cậu ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, tự tin, ánh mắt như thể chỉ tình cờ lướt qua, không hề có chút lén lút nào. Thậm chí, cậu ta còn tỏ ra rất ngang nhiên, như thể đang công khai quan sát.
Nếu là bình thường, loại người như Tạ Vấn Hàn, Trừng Nhất Bạch rất hoan nghênh, thậm chí còn muốn cùng cậu ta làm bạn.
Nhưng vào lúc này, Trừng Nhất Bạch lại cảm thấy một sự khó chịu vô cớ, thậm chí có chút tức giận. Nụ cười thường ngày trên môi anh ta dần tắt lịm, gương mặt điển trai trở nên nghiêm nghị, trông có vẻ chững chạc hơn nhiều.
Tạ Vấn Hàn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thậm chí còn tỏ ra hơi ghét bỏ khi nhìn Trừng Nhất Bạch đang kéo tay Tiết Từ.
Sự thay đổi của Trừng Nhất Bạch rất rõ ràng.
Tiết Từ gần như ngay lập tức nhận ra điều đó.
Cậu theo ánh mắt của Trừng Nhất Bạch, nhìn về phía Tạ Vấn Hàn đang ngồi ở hàng ghế đầu của phòng học.
Ánh mắt của Tạ Vấn Hàn cũng đang giao nhau với ánh mắt của Trừng Nhất Bạch, giữa hai người dường như có một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ.
“...” Tiết Từ nghĩ thầm.
Chạy mau.
Cái này càng làm suy đoán lúc trước của cậu thêm chắc chắn, thầm nghĩ tình cảm của Trừng Nhất Bạch đối với Tạ Vấn Hàn rất đặc biệt, Tạ Vấn Hàn có vẻ cũng để ý tới Trừng Nhất Bạch. Nhưng mặc kệ bọn họ muốn phát triển như nào, sắp sửa tiến tới đâu, đều không liên quan tới cậu.
Tiết Từ vốn không phải kẻ kiêu ngạo, chỉ là cậu không muốn ở lại nơi này giẫm lên vết xe đổ.
“Nếu muốn nói chuyện với ai, cứ việc tìm thẳng người ta,” Tiết Từ nói, “Đừng có lấy tôi ra làm cái cớ.”
Trừng Nhất Bạch không đáp lời. Anh ta vừa mới thoát khỏi cuộc giao tranh bằng mắt với Tạ Vấn Hàn, có hơi ngạc nhiên khi nghe Tiết Từ nói vậy. “Không phải đâu, Từ, anh chỉ đến tìm mỗi em thôi mà.”
Loại thái độ vội vàng giải thích này nghe cứ như đang che giấu điều gì đó. Tiết Từ trầm ngâm nhìn anh ta, thầm nghĩ: Lại muốn lấy người khác ra làm cái cớ à?
Từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy.
“Buông tay.” Tiết Từ nói.
Trừng Nhất Bạch thấy Tiết Từ có vẻ không vui thật, bèn buông tay ra.
Ngay sau đó, Tiết Từ lại trở về vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, chào hỏi anh trai một cách bình thường rồi quay vào phòng học.
Trừng Nhất Bạch cúi đầu nhìn món quà mà mình không đưa được, cảm thấy hơi tủi thân. "Nhóc Từ..."
"Là Tiết Từ."
Tiết Phù nhắc nhở, "Không phải em trai của mày."
Tiết Từ quay lại phòng học, Tạ Vấn Hàn cũng ngẩng đầu lên rồi lại quay xuống cuốn sách.
Tiết Từ không ghét Tạ Vấn Hàn.
Trước đây, khi nghe Trừng Nhất Bạch nhắc đến tên người này nhiều lần, vì tự ái, Tiết Từ đã cố tình không tìm hiểu về Tạ Vấn Hàn. Cậu không muốn biết giữa Tạ Vấn Hàn và Trừng Nhất Bạch có mối quan hệ gì. Tiết Từ chỉ đơn giản là muốn quên đi cái tên đó. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, cậu nhận ra Tạ Vấn Hàn là một người rất cố gắng.
Mà Tiết Từ lại luôn có thiện cảm với những đứa trẻ cố gắng.
Thực ra, trong mắt Tiết Từ, Trừng Nhất Bạch không phải là người tốt.
Vì vậy, khi đi ngang qua chỗ Tạ Vấn Hàn, Tiết Từ khẽ gõ vào bàn cậu ta, nói nhỏ: “Tạ Vấn Hàn.”
Tạ Vấn Hàn không thích tên của mình lắm, thậm chí còn hơi ghét.
Nhưng khi nghe Tiết Từ gọi tên mình, ba chữ đó bỗng trở nên dễ nghe lạ thường.
Tiết Từ nói tiếp: “Đừng yêu sớm.”
Ý Tiết Từ là đừng để Trừng Nhất Bạch lừa.
Tạ Vấn Hàn hơi sững sờ. Cậu ta không hiểu tại sao Tiết Từ lại nói với mình như vậy, rõ ràng hai người… cũng không thân thiết lắm.
Tai Tạ Vấn Hàn hơi đỏ lên, nhưng cậu ta vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
“Biết rồi."
Tiết Từ lại về chỗ đọc sách.
Những ngày tháng ồn ào náo nhiệt của buổi nhập học trôi qua nhanh chóng, kỳ thi tháng đầu tiên đã cận kề.
Với các lớp khác, kỳ thi tháng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ. Nhưng với lớp A, kỳ thi tháng còn là cơ hội để các học sinh giỏi nhất được trao đổi lớp.
Các bạn học giỏi Toán chẳng hạn, sẽ rất quan tâm đến việc mình sẽ được phân vào lớp nào. Không ai muốn bị chuyển đi cả.
Tuy nhiên, mọi người cũng biết rằng, trừ khi điểm quá thấp, thì sẽ không ai bị chuyển lớp đâu. Nhà trường cũng phải nghĩ đến sĩ diện của các cậu ấm cô chiêu này mà.
Nhưng Tạ Vấn Hàn thì không biết điều này.
Cậu ta thậm chí còn không biết rằng Tiết Từ là học sinh được tuyển đặc biệt, cho dù điểm số có hơi khác biệt thì cũng không bị điều chuyển.
Tạ Vấn Hàn nhớ đến hình ảnh Tiết Từ ngồi ở hàng ghế cuối, ngày nào cũng chỉ đọc sách hoặc ngủ. Cậu ta không thấy Tiết Từ có gì là không tốt cả, nhưng giờ đây lại cảm thấy hơi lo lắng.
Lưỡi cạ vào răng nanh, nếm được chút vị tanh của máu.
Tiết Từ sẽ bị chuyển đi sao?
Tạ Vấn Hàn ngẩn người ra một lúc, thầy giáo gọi tên cậu ta, kêu cậu ta trả lời câu hỏi. Là học sinh giỏi, Tạ Vấn Hàn nhanh chóng liếc sơ qua đề bài, dễ dàng nói đáp án.
Nhưng trong lòng cậu ta vẫn không yên.
.....
Mối quan hệ của Tạ Vấn Hàn với các bạn cùng phòng không mấy tốt đẹp, vì thế cậu ta thường xuyên đến thư viện để học.
Đối với Tạ Vấn Hàn không mấy khó chịu, ở đây không khí ấm áp, ghế ngồi thoải mái, cậu ta có thể thoải mái học tập đến tận khuya, so với trước đây, tốt hơn bao nhiêu.
Gần đây, Tạ Vấn Hàn bắt đầu ôn lại những kiến thức mà trước đây cậu ta cho là đơn giản, tổng hợp lại các kiến thức trọng tâm, phân tích kỹ lưỡng, bao gồm cả các đề bài cậu ta dự đoán sẽ ra, dùng máy in trong thư viện in thành một chồng tài liệu, trọng điểm rõ ràng đáp án cũng rõ ràng.
Nếu giáo viên Thanh Phác xem được những tài liệu này, chắc chắn sẽ rất hài lòng mà dùng chúng làm giáo án.
Những kiến thức trong đó rất cơ bản, nhưng được trình bày một cách rõ ràng, dễ hiểu, rất phù hợp cho việc ôn tập nhanh.
Tạ Vấn Hàn đã dành mấy ngày để tổng hợp và sắp xếp những tài liệu ôn thi này. Sáng sớm, khi phòng học còn vắng, cậu ta lặng lẽ đặt chúng vào ngăn bàn của Tiết Từ.
Đây cũng coi như là một cách để cảm ơn… Tiết Từ đã mở cửa cho cậu ta vào đêm hôm đó.
Tất nhiên là Tiết Từ phát hiện ra những tài liệu này.
Thường thì không ai dám tùy tiện đặt đồ vào ngăn bàn của Tiết Từ -- bởi vì cậu ấm Tiết nhìn quá thanh cao, đưa đồ bình thường cảm giác như đang mạo phạm vậy.
Tiết Từ mở tài liệu ra xem, tùy ý lật hai trang coi. Lúc đầu cứ nghĩ đưa nhầm người, nhưng Tiết Từ liền phát hiện, tên mình được viết trên bìa.
Rõ ràng là tài liệu này được chuẩn bị riêng cho cậu.
Vẻ mặt Tiết Từ đầy nghi hoặc.
Những kiến thức trong tài liệu này tuy đơn giản nhưng được trình bày rất chi tiết, thể hiện sự tâm huyết của người soạn thảo.
Kết hợp với những thông tin mình biết, Tiết Từ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Thì ra, vì thấy mình học hành không mấy chăm chỉ nên người đó mới tận tình giúp mình ôn tập như vậy, sợ mình bị loại khỏi lớp A.
Nếu vậy, người soạn tài liệu này, rất dễ đoán.
Người này chắc chắn phải có hoàn cảnh gia đình tương tự, không hiểu lãnh đạo Thanh Phác có những quy tắc ngầm. Mặt khác người này cũng phải rất giỏi giang, ít nhất thì những tài liệu này đã chứng minh điều đó.
Ánh mắt Tiết Từ dừng lại trên người Tạ Vấn Hàn.
…..Tên nhóc này còn rất chu đáo.
Tiết Từ nghĩ thầm.
Khi Tạ Vấn Hàn quay lại, cậu ta thấy Tiết Từ đứng dưới ánh mặt trời ấm áp. Tiết Từ đang lật giở những trang giấy trắng tinh mà cậu ta đã in, ngón tay dưới ánh nắng hiện ra màu trắng nõn xinh đẹp.
Nhìn qua cực kỳ nhu thuận, đáng yêu.
Tạ Vấn Hàn hơi nhấp môi, nhanh chóng quay đi.
Đợi đến khi phòng học vắng tanh, Tạ Vấn Hàn đợi người cuối cùng ra khỏi lớp, ngồi tại chỗ hồi lâu, mới đứng dậy đi tới cuối lớp.
Tiết Từ đã mang tài liệu đi.
.
Kỳ thi tháng đầu tiên của trường Thanh Phác được thiết kế khá khó, đặc biệt là phần văn. Đề bài yêu cầu viết về tình cảm gia đình, một chủ đề tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất khó để viết hay.
Tiết Từ không cảm thấy khó lắm vì các dạng bài ở cấp 3 không khác mấy so với cấp 2.
Nhưng với đề bài về tình thân thì khác, dù đơn giản lại không dễ gì viết ra được màu văn yêu cầu.
Tiết Từ đối với tình thân không thể hiểu được, dù có là kẻ đáng thương bị bệnh tật bủa vây kiếp trước, hay là kẻ lạnh nhạt kỳ lạ sau khi trọng sinh, tất cả đều không thể viết vào.
Tuy nhiên, với kỹ năng viết lách của mình, Tiết Từ vẫn hoàn thành bài văn một cách khá tốt. Nhờ vào chữ viết đẹp và cách trình bày bài khoa học, Tiết Từ đã đạt điểm tối đa cho phần này.
Kết quả này khiến các thầy cô giáo đều ngạc nhiên.
Ngay cả ở cấp hai, thành tích này cũng rất xuất sắc.
Khi chấm bài, các thầy cô đã lén xem tên thí sinh, đoán rằng đây chắc chắn là của Tạ Vấn Hàn – tân sinh viên nổi tiếng với thành tích học tập xuất sắc. Dù gì lúc Tạ Vấn Hàn nhập học, bởi vì thành tích quá tốt liền khiến mọi người chú ý, sự chật vật cũng khiến bọn họ làm lơ. Mặc dù các học sinh khác cũng giỏi, nhưng so với cậu ta vẫn kém hơn một chút.
Tuy nhiên, khi kết quả cuối cùng được công bố, tất cả đều sững sờ.
Trên mặt giấy là hai chữ chỉnh tề nắn nót.
Tiết Từ.
Mọi người đều bất ngờ vì không nghĩ rằng một học sinh mới nhập học, lại còn có xuất thân đặc biệt như Tiết Từ, lại có thể đạt được điểm số cao như vậy.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Tiết Từ không chỉ đạt điểm tối đa ở các môn cơ bản mà còn xuất sắc ở cả những môn học chuyên sâu như tin học và phân tích dữ liệu, phá vỡ kỷ lục của trường Thanh Phác.
Đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Mọi người đều ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.
Thậm chí, hiệu trưởng nhà trường, người thường ngày bận rộn, cũng đích thân đến phòng thi để theo dõi kỳ thi này. Không phải ông không tin tưởng học sinh, mà là kết quả quá phi thường khiến ông cảm thấy cần phải kiểm tra lại.
Nhiều giáo viên nghi ngờ rằng tân sinh viên đạt điểm tối đa này có gian lận hay không. Vì vậy, họ đã quyết định xem lại camera giám sát để làm rõ mọi chuyện.
Trên màn hình, cậu học sinh xuất hiện với hàng mi cong dài, ngón tay thon dài đang viết lách một cách điêu luyện. Góc quay không rõ mặt nhưng nét chữ của cậu đã đủ để khiến mọi người trầm trồ. Cậu viết rất nhanh và chính xác, từng bước giải bài một cách rõ ràng.
Vì quy định không cho phép nộp bài sớm nên sau khi làm xong, Tiết Từ không có chuyện gì làm, liền viết các công thức khác lên giấy nháp, thái độ nhàn nhã bình thản.
Với tốc độ và độ chính xác như vậy, quả thực đáng kinh ngạc.
Bài làm của Tiết Từ hoàn hảo đến mức ngay cả những giáo viên khó tính nhất cũng phải thừa nhận.
Giáo viên chủ nhiệm lớp A không giấu nổi niềm vui sướng. Không ngờ lớp của mình lại có hai học sinh tài năng đến vậy -- Tiết Từ không phải cậu ấm vào đây nhờ gia thế, thậm chí cậu còn vượt cả thành tích khi nhập học của anh trai mình.
Tạ Vấn Hàn, người đứng đầu về điểm số khi nhập học, cũng đạt điểm rất cao. Chỉ có môn văn là bị trừ một chút điểm. Nếu là bình thường, điểm số này vẫn đánh dấu kỷ lục, ổn định đứng nhất. Nhưng năm nay có Tiết Từ, cũng chỉ đành đứng thứ hai thôi.
Tuy nhiên, đối với các giáo viên, việc có hai học sinh xuất sắc như vậy là một niềm vui lớn.
Chính vì vậy, lần thi tháng đầu tiên của Thanh Phác chấm cực nhanh, bảng danh sách những học sinh đạt điểm cao nhất đã được dán lên bảng thông báo ngay sáng hôm sau.
Kết quả thi được công bố sớm hơn dự kiến, rất nhiều học sinh còn chưa chú ý tới bảng thông báo, chỉ có một vài người đi ngang qua, tiện liếc nhìn, thốt lên "Trời ơi!" hay "Quá đỉnh!" khi nhìn thấy bảng điểm.
"Điểm, điểm tuyệt đối? Mình không nhìn nhầm chứ?" Một bạn học nào đó còn phải dụi mắt mấy lần để chắc chắn.
"Hay là bảng điểm bị in sai…" Các bạn học khác cũng tỏ ra nghi ngờ.
Họ không thể tin nổi khi nhìn thấy những con điểm tối đa, ở dưới còn thêm một bảng điểm gần tuyệt đối nữa, cảm thấy trong người không ổn lắm rồi.
Đây là quái vật à.
Các bạn học lớp A ban đầu không mấy để ý đến bảng điểm. Tuy nhiên, khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp với vẻ mặt hớn hở để thông báo kết quả kỳ thi, ánh mắt nhìn đám nhóc tràn đầy bác ái: "Lần này các em đã làm rất tốt! Có tới 15 bạn đạt trên 400 điểm, rất nhiều bạn lọt vào top 50 của trường… Tất nhiên, chúng ta không nên tự mãn, cần tiếp tục cố gắng hơn nữa."
Giáo viên chủ nhiệm cầm bình giữ nhiệt, giọng điệu điềm tĩnh mà nói: “Ngoài ra đặc biệt khích lệ một vài bạn học.”
“Lớp trưởng Tạ, đạt 513 điểm, chỉ kém điểm tối đa có 7 điểm, tiếp tục cố gắng nhé.”
Ngay khi kết quả này được công bố, cả lớp liền ồ lên kinh ngạc.
Mặc dù thành tích không phải là yếu tố quyết định tất cả đối với những bạn học xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng điểm số quá cao của Tạ Vấn Hàn vẫn khiến nhiều người phải nể phục. Phong Quyết ngồi dưới lớp có vẻ hơi khó chịu.
Tạ Vấn Hàn đã đoán trước được kết quả này. Cậu ta cũng biết rõ, điểm bị trừ ở phần nào. Chỉ bình tĩnh lên nhận phiếu điểm, lúc ngồi xuống, thầy giáo chủ nhiệm lại nói với giọng điệu hào hứng: “Lớp trưởng Tạ đã đạt vị trí thứ hai toàn trường, chúng ta còn có một bạn nữa đã đạt vị trí thứ nhất...”
Tạ Vấn Hàn ngẩng đầu lên: “?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.