Nó bị khảm ở giữa một khối thủy tinh đặc, bao bọc toàn bộ mỗi góc của nó trong lớp thủy tinh. Nhìn xuyên qua, có thể thấy rõ từng điện mạch tinh vi trên bề mặt chip, góc cạnh của nó hơi rỉ sét, lan dần vào trong, từ chỗ rỉ sét lúc đầu, lan đến trung tâm chip, chặn hết mọi đường kết nối.
Chẳng trách lại được bảo vệ cẩn thận như vậy, nhìn cũng biết cái chip này đã rất cũ rồi, có khi tuổi của nó còn lớn hơn Tiết Từ hiện tại.
“Pz101.” Tiết Từ nhẹ giọng nói.
Là chip chữa bệnh đời đầu, đã bị đào thải gần một trăm năm rồi, nhưng vẫn được coi là mô hình tượng trưng cho chip chữa bệnh – được ca tụng là có kết cấu ổn định nhất, là “sinh mệnh” của các loại chip.
Giọng của Tiết Từ rất nhỏ, nhưng Thẩm Giai Di ở gần cậu, nên vẫn nghe được những lời kia, cô cũng tỉnh táo hẳn, hưng phấn nói: “Đúng rồi! Đây là chip chữa bệnh mà, tôi có xem qua trong , nhưng mà….”
Nói tới đây, đàn chị Thẩm có chút hụt hẫng, không nói tiếp nổi.
Biết rõ đây là chip gì cũng đâu được lợi gì? Dù có là chip kiểu mới nhất hay cũ, thì nó vẫn quá khó để đám học sinh bọn họ có thể sửa được.
Thậm chí có là chip kiểu mới đây, có tốt hơn đi nữa, bọn họ đã học qua kết cấu cơ bản, thì vẫn phải căng da đầu ra mới làm nổi.
Nhưng giờ không giống như vậy, bó tay thôi.
Đài quan sát quá cao, đàn chị Thẩm cũng khá cao rồi nhưng vẫn khó khăn lắm mới nhìn thấy được. Vậy mà Tiết Từ vì muốn quan sát chip, đã nhón chân hồi lâu, mỏi quá nên mới nghỉ. Cậu bắt chéo tay sau lưng, tư thế nhìn có vẻ ngoan ngoãn, tóc đen mềm mại sau cổ bay tới bay lui.
Tạ Vấn Hàn đứng cạnh Tiết Từ, bị thu hút liền muốn sờ mái tóc đen của Tiết Từ.
Tất nhiên thì, cậu ta cũng chỉ nghĩ thôi.
Nhưng động tác này của Tiết Từ…. đáng yêu quá.
Tiết Từ ở một bên đợi nửa ngày, cũng không thấy đàn chị Thẩm đi tới lấy chip chữa bệnh ra.
Cuộc thi đã bắt đầu tính giờ từ lâu rồi.
Vậy nên cậu quay qua thắc mắc.
“Không bắt đầu sửa chip hay sao ạ?”
Thẩm Giai Di đối mặt với ánh mắt mong chờ từ tân sinh viên, bỗng có chút áy náy cùng hổ thẹn: “Là do chị không biết sửa.”
Cô bỗng nghĩ, nếu đàn anh Tiết Phù còn ở đây, may ra còn có cơ hội.
Một đàn anh khác cũng nói: “Bọn tôi cũng không biết nên sửa như thế nào.”
Vừa dứt lời, một đàn chị cắn răng đề nghị: “Hay là tới phòng thí nghiệm kiếm tài liệu? Không chừng sẽ có gợi ý, không nhất thiết là chúng ta phải sửa mà.”
Biểu cảm của bọn họ vừa khó xử vừa nghiêm túc, giống như đang phải anh dũng hi sinh gì đó, đối mặt với chip bị hư, ánh mắt càng tỏ ra sợ sệt. Tiết Từ dừng một chút, từ từ, chầm chậm hỏi: “Sửa chip… khó lắm sao?”
Nếu không phải là Tiết Từ hỏi, chỉ sợ đã khiến nhiều người bực bội rồi.
Đám thiên tài này bình thường sẽ không kiềm được mà giải thích một cách mỉa mai, sẽ chế giễu mà hỏi kẻ nông cạn kia, biết cái gì về lĩnh vực chip mà nói vớ nói vẩn.
Nhưng nói những lời này lại là tân sinh viên mà cả phòng thí nghiệm nuông chiều, đàn em của bọn họ.
Cho nên dù ở đây toàn là nhóm những người lớn tuổi hơn, độ nhẫn nhịn vẫn tốt, có người giải thích cho Tiết Từ - sửa chip rất khó, không thể so với thi làm số liệu được.
Tiết Từ trầm mặc một lúc.
Cậu cứ nghĩ, nguyên nhân là do đây là chip kiểu cũ Pz101, cho nên nhóm học sinh khóa trên này mới không hiểu kết cấu của nó, mới nghĩ là không thể làm… Cậu cảm thấy, lấy kinh nghiệm quá khứ của mình ra, sửa Pz101 cũng không khó.
Kiếp trước của Tiết Từ, có rất rất nhiều kinh nghiệm “nổi bật”.
Cậu cư xử khác người, cậu vạch trần việc công ty cải tiến sản phẩm lạc hậu, cậu cũng đã đưa ra rất nhiều cải cách đúng đắn. Nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người xa lánh, chán ghét, căm hận, bởi vì những người đó không muốn một người ngoài đến nói lý lẽ, không cần Tiết Từ trở thành kẻ gây chú ý rồi phải chịu những hậu quả tiêu cực.
Giống như bây giờ, làm một người hỗ trợ, thì nên làm tốt công việc của mình, đừng chen vào việc của người khác khiến người ta chán ghét.
Cho nên từ trước tới giờ, Tiết Từ cũng làm ngơ chuyện vào đây để học hỏi, chuyên tâm chạy dữ liệu cơ bản, không dị nghị, nghiêm túc làm việc của mình.
Nhưng vào lúc này, lại tùy hứng bất ngờ.
Đây là do ngày trước cậu không thể tham gia thi đấu, tiếc nuối không thôi.
Tiết Từ nghĩ, cậu từ lâu đã không được người khác thích, ngẫm một lúc, cũng không ngại người khác ghét mình thêm chút nữa.
Tiết Từ nhắm hờ mắt, giống như có chút choáng mà nhắm lại để nghỉ.
Cậu rũ mi, dưới đó là một đôi mắt đen láy như mực, trong đó ánh lên ánh sáng kỳ dị.
Sau đó Tiết Từ ngẩng đầu, trong mắt là ảnh ngược của đàn chị Thẩm, rành mạch mà nói: “Em có thể sửa nó.”
Thẩm Giai Di nghe rất rõ ràng, nhưng không phải do nghe rõ, mà là cảm thấy mình nghe nhầm rồi. Cô hơi cao giọng, bật cười nói: “Tiết Từ, giờ không phải lúc để đùa.”
Nhưng người trước mắt cô, đứa trẻ luôn yên lặng ngoan ngoãn, lại không vì giọng điệu của cô mà bỏ cuộc.
Tiết Từ ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, gầy quá, cảm giác như một cành cây yếu ớt có thể gãy bất cứ lúc nào.
Nhưng nhìn cậu út Tiết mềm mại yếu ớt là vậy, giọng nói lại không chút chần chừ: “Em sẽ sửa Pz101.”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người cậu.
Bọn họ đúng là đánh giá cao Tiết Từ, khen ngợi cậu trong lĩnh vực chip… nhưng việc nghiên cứu chip cần sự tỉ mỉ, không trải qua hàng ngàn lần thử nghiệm thất bại, thì không thể dựa vào khả năng giỏi lý thuyết là có thể giải quyết.
Không phải bọn họ không tin cậu, mà là yêu cầu của Tiết Từ quá hoang đường.
Những sinh viên năm cuối, người nào cũng giỏi giang, kinh nghiệm đầy mình mà còn bó tay. Vậy làm sao họ có thể tin một tân sinh viên Thanh Phác, mới vào trường, lại có thể giải quyết được vấn đề này?
Thẩm Giai Di im lặng nhìn chằm chằm Tiết Từ.
Cô đang do dự, dường như bị biểu cảm nghiêm túc của Tiết Từ ảnh hưởng.
Cảm xúc cùng lý trí đang cãi nhau, lý trí nói, Tiết Từ chỉ mạnh miệng thôi, cuối cùng em ấy sẽ không thể nào làm được. Đến lúc đó, sẽ có người đổ trách nhiệm lên người một tân sinh viên vô tội.
Cuối cùng, đàn chị Thẩm mềm mỏng khuyên nhủ: “Tiết Từ à, em…”
“Tôi và cậu cùng làm.” Giọng nói của cô bị thiếu niên lạnh lùng cắt ngang.
Cậu ta đứng bên cạnh Tiết Từ, ánh mắt nhìn về phía chip, hết sức chăm chú, không hề di chuyển, dường như lúc nào cũng có thể bắt tay vào làm.
Thẩm Giai Di có chút bất lực.
Cô nghĩ, chắc cũng chỉ có mỗi Tạ Vấn Hàn là không sợ núi cao, một thiếu niên đầy lòng tin, mới có thể tin vào lời Tiết Từ nói, cảm thấy việc sửa chip rất đơn giản.
Nhưng loại tin tưởng vô điều kiện này, lại làm cô có chút hâm mộ.
Thực ra Tạ Vấn Hàn biết rõ khả năng như nào.
Cậu ta cũng hiểu rõ, muốn sửa chip, có bao nhiêu khó khăn.
Cậu ta chỉ không muốn Tiết Từ vào lúc này, bị chỉ trích.
Nhưng chỉ trong khoảng khắc nhìn thấy ánh mắt thất thần của Tiết Từ, bỗng bùng lên ngọn lửa ý chí, Tạ Vấn Hàn như bị lan tới, tức khắc quên hết tất cả.
Cậu ta chỉ biết mình không muốn bỏ cuộc. Muốn đứng cạnh Tiết Từ.
Tiết Từ nghe Tạ Vấn Hàn nói, nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ chỉ cậu. Rất đơn giản…”
Nhìn dáng vẻ hai tân sinh kia, Thẩm Giai Di cũng không muốn làm kẻ xấu.
Cô nhún vai nói: “Thôi được… chị đồng ý. Mọi người đi thôi. Thử cũng chẳng sao.”
Đây là ý chí chiến đấu, không phải do chiều ý đứa nhỏ đâu!
Khuôn mặt các thành viên Thanh Phác liền lộ ra vẻ không tán thành.
Nhưng bọn họ cũng không thể ý kiến, tất cả đều bị đàn chị Thẩm ngăn lại, chặn miệng không nói được gì…
“Dù sao cũng là tới để học hỏi kinh nghiệm, bỏ thì lãng phí. Mọi người thử xem, biết đâu lại học được gì thì sao.”
Chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ rồi.
Nhóm học sinh khóa trên ấp úng.
Sau đó bọn họ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiết Từ, như được cổ vũ, nhón chân duỗi tay lấy bảng chip trên đài quan sát ra, còn có chút run rẩy, có vẻ hưng phấn. Họ đột nhiên cảm thấy nôn nao trong lòng, xoa nhẹ lồng ngực.
…. Thôi, được rồi, cũng không khó chấp nhận đến vậy.
Coi như giúp bạn bè vui vậy.
Dù Tiết Từ có làm như thế nào… cũng không thể làm hỏng hoàn toàn chip được.
Nhân cơ hội này, đội trưởng Thẩm dẫn cả đội đến phòng thí nghiệm và thư viện để tìm tài liệu, không nói tới việc vào trận rồi mới mài giũa vũ khí, có thể ban tổ chức sẽ có những gợi ý hữu ích cho bọn họ thật.
Vào lúc nhóm học sinh khóa trên đang phân công công việc, Tiết Từ đã từ trên khối thủy tinh kia, lấy bảng chip ra đặt trên tay. Nhìn đường dẫn trên bề mặt nó, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Ngay sau đó, cậu bắt đầu cập nhật số liệu của chip, chỉ một dữ liệu nhỏ trong đó đã chứa số liệu khổng lồ.
Tạ Vấn Hàn chủ động hỗ trợ, Tiết Từ cũng không khách khí, lúc đang bận tính toán không rảnh tay, liền giao nhiệm vụ chạy số liệu cho Tạ Vấn Hàn.
Thậm chí càng chỉ đạo càng thuận tay….
“Dựng lại số liệu dòng chảy, rà quét khu lưu trữ thông tin C1.”
“Chạy dữ liệu tiếp đi, vận hành lặp lại bảy lần, lặp lại k*ch th*ch.”
“…. Không đúng, số liệu này cần xử lý thêm một chút. Tạ Vấn Hàn, cậu giúp tôi rà soát lại một lần các mục số liệu.”
Da Tiết Từ vốn trắng, dưới ánh đèn còn nổi bật hơn, hiện ra loại nhợt nhạt như người bệnh. Cậu chăm chú nhìn Pz101, như ánh sao trên trời tỏa sáng, rọi xuống người cậu.
Trước giờ Tạ Vấn Hàn chưa bao giờ có ý định học sâu về lĩnh vực chip bán dẫn, Tiết Từ lại đang bày ra cho cậu ta một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Cậu ta cưỡng ép bản thân mình như một miếng bọt biển, Tiết Từ dạy cậu ta bao nhiêu, cậu ta đều tiếp thu bấy nhiêu.
Tốc độ học tập như vậy cực kỳ kh*ng b*, làm người khác cũng phải kinh sợ.
Chuyện này còn chẳng giống nội dung học tập trước giờ của Tạ Vấn Hàn, nó trực tiếp bước qua chương trình cơ sở nhảy thẳng vào làm việc chuyên nghiệp, Tạ Vấn Hàn lại chẳng vì vậy mà cảm thấy khó khăn.
Cậu ta muốn nhanh một chút, muốn mau chóng đuổi theo suy nghĩ của Tiết Từ.
Cho đến lúc, Tạ Vấn Hàn không cần nghe yêu cầu kiểm tra lần nữa của Tiết Từ, ngay khi chạy xong số liệu, cậu ta lập tức được yêu cầu đem qua phần thực nghiệm.
Trải qua vô số lần thử lỗi, vô số lần chỉnh sửa, con chip bằng đồng thau bị hư hỏng mà Tiết Từ đang sửa chữa lại một lần nữa tràn ngập dữ liệu. Thậm chí, bộ phận trung tâm của con chip, vốn được dự định làm "trái tim dữ liệu", đã hồi phục năng lượng và có thể hoạt động trở lại, điều này có nghĩa là nó vẫn có thể được sử dụng để truyền tải thông tin quan trọng.
Mà lúc này, bị sự phiền muộn do đang để thua điểm, đàn chị Thẩm không nhịn được, quay qua nhìn, trong mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh, con chip kia như hoàn toàn mới, không có bất kỳ vết xước nào.
Cô lập tức ngây người.
Phản ứng trì độn…
Nhận thức của cô, đang chịu một cú sốc lớn.
Tiết Từ vẫn còn ít việc đang làm dở, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào con chip, không hề hay biết có người đang nhìn mình.
Mà Thẩm Giai Di đờ người, cứng ngắc đứng đó, cũng khiến nhóm học sinh khóa trên chú ý.
Bọn họ thực sự rất tò mò, không biết tại sao người luôn điềm tĩnh như đội trưởng Thẩm lại có thể ngỡ ngàng như vừa bị sét đánh đến vậy, vì thế họ cũng muốn xem chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi bọn họ nhìn thấy con chip đã được sửa chữa, ánh mắt không dời nổi khỏi đống số liệu sặc sỡ kia. Chân họ như bị dính chặt tại chỗ, há hốc mồm vì quá kinh ngạc.
…. Cái, tình huống gì thế này?
Vậy mà chip được sửa rồi!!
Nhưng người làm được điều này lại không phải là một học sinh khóa trên nào đó, mà là một tân sinh viên năm nhất mới vào học không lâu.
Còn có, người hỗ trợ bên cạnh cũng là một tân sinh viên…
Bỗng bọn họ như bị một áp lực mang hai chữ “thiên tài” thật lớn bao phủ.
Cuối cùng Tiết Từ kết thúc công đoạn tính toán.
Cậu thở ra một hơi, dùng mắt quá lâu, làm đầu cậu cũng choáng váng theo, có chút mệt mỏi.
Tiết Từ bóp nhẹ cổ tay, có hơi đau.
Tạ Vấn Hàn thấy cậu dùng lực bóp tay, sợ lực đạo không đúng, ngày mai sẽ sưng lên, liền yên lặng giơ tay nhẹ nhàng xoa ấn khớp xương cho Tiết Từ.
Tiết Từ không quen có người dựa gần như vậy.
Nhưng thủ pháp của Tạ Vấn Hàn rất thoải mái, cũng không rút tay lại, hơi rũ mắt, ánh nhìn rơi vào người cậu thiếu niên thon gầy xinh đẹp, mà lòng bàn tay thì lại hơi thô ráp.
“Cảm ơn.” Tiết Từ nói.
“…. Không cần khách sáo.”
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt bị phá vỡ, Thẩm Giai Di đột nhiên lao tới, không nói lời nào dùng sức ôm Tiết Từ.
Cảm giác mềm mại, ấm áp làm Tiết Từ nghệt ra.
Tạ Vấn Hàn: “….!”
Đàn chị Thẩm muốn khóc tới nơi rồi, giọng như khóc mà nói: “Thực xin lỗi Tiết Từ, chị không ngờ được, sao chị lại ngăn cản em làm việc này chứ.”
Đàn chị Thẩm được nuôi dạy trong giáo dục tốt đẹp điên cuồng tán thưởng: “Em con mẹ nó chính là thiên tài.”
Tiết Từ: “…”
Cô thẳng thắn: “Thật đó, cảm giác chỉ cần ôm em một chút thôi, thì sẽ được thần may mắn phù hộ.”
Tiết Từ ngẩn ra, không có biểu cảm gì, dưới làn da trắng như tuyết lại lộ ra chút hồng.
Cậu không ngờ sẽ nhận được phản ứng như vậy, vượt ngoài dự đoán.
Chờ đàn chị Thẩm bình tĩnh lại đôi chút, mới nói: “Không phải chỉ có mình em sửa, Tạ Vấn Hàn cũng phụ làm một nửa.”
Mặc dù là vậy, nhưng 50% công việc chính, đều do Tiết Từ phụ trách. Tạ Vấn Hàn ngẩn ra, lập tức sửa lời cậu: “Tôi chỉ phụ việc tính toán trên máy móc thôi.”
Đàn chị Thẩm nhìn như sắp khóc: “Aiii, hai đứa thiên tài này, Tiểu Tạ cũng cho chị ôm một cái nào.”
Tạ Vấn Hàn: “…. Có tâm là được rồi ạ.”
Mà khuôn mặt của nhóm học sinh khóa trên, toàn bộ đều mang vẻ hoài nghi nhân sinh.
Thật sao? Đây là sự thật có phải không?
Sao hai người hỗ trợ lại kh*ng b* như vậy?
Sau khi hai người hỗ trợ đầy trâu bò kia hoàn thành việc sửa chữa không lâu, thời gian hoàn thành vòng thi thứ ba cũng kết thúc.
Vì đây là đề thi với những yêu cầu rất đặc biệt, bọn họ đều phải hoàn thành phần việc của mình trong phòng thí nghiệm. Không có buổi phát sóng trực tiếp để mọi người cùng theo dõi, cũng không có bảng xếp hạng để so sánh thành tích với những người khác. Nên thật ra, không ai biết rõ những nhóm khác đã làm được gì.
Nhưng Thanh Phác biết.
Bọn họ thắng chắc rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.