"Tiết Từ."
Cậu út Tiết vừa dứt lời, đã bị gọi tên.
Tiết Từ hơi ngẩn ra, quay người lại.
Âm thanh kia thực sự rất quen thuộc, nhưng cảm xúc bên trong lại quá lạnh lùng, ít nhất Tiết Từ chưa từng nghe qua... Tạ Vấn Hàn nói chuyện với cậu lạnh lùng như vậy.
Người gọi cậu là Tạ Vấn Hàn.
Vừa rồi cửa phòng mở rộng, cảnh sát nối đuôi nhau vào, cậu ta theo sau, nhưng không ai chú ý đến. Nhưng Tạ Vấn Hàn chỉ cần lên tiếng, sự hiện diện lập tức mạnh mẽ đến mức không ai có thể xem nhẹ, hầu hết ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta, thấy là một thiếu niên rất trẻ, đáng lẽ phải bớt căng thẳng, nhưng thực tế trong lòng họ có chút sợ hãi.
Ngũ quan Tạ Vấn Hàn sắc sảo và tuấn tú, đáng lẽ phải khiến người ta có thiện cảm, nhưng lúc này vẻ mặt cậu ta lại rất u ám, đôi mắt đen như ẩn giấu thật sâu điều gì đó, âm u và lạnh lùng, khiến những ai nhìn thấy cậu ta đều vội vàng né tránh.
Họ thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi trào dâng từ đáy lòng... một nỗi sợ hãi khắc sâu từ gốc rễ.
Tiết Từ đương nhiên không cảm thấy sợ.
Nhưng cậu thực sự có chút... chột dạ khó hiểu.
Chuyện này cậu đã dùng chút quan hệ cá nhân thông báo cho bộ tư pháp, nhưng không báo cho Tạ Vấn Hàn. Một phần là không muốn cậu ta lo lắng, một phần cũng cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Tạ Vấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2851032/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.