Hà Chân, Lục Thiếu Phong và cả bé con đã dọn vào nhà mới nên Tân Ý Điền đến thăm họ. Bé gái sắp hai tuổi rồi, có thể chạy nhảy, đồ đạc chỉ cần qua tay con bé, không có thứ gì nguyên vẹn như lúc đầu, toàn bộ đều bị phá hư hết. Điện thoại di động hễ không chú ý liền bị ném vào trong ly, nổi trên mặt nước; coi tivi là bảng bóng rổ, đập đôi giày vào; thích vọc nhất là bọt bong bóng nước rửa chén, lý chén dĩa tô không biết đã đập bể bao nhiêu cái...
Hà Chân than thở với cô, “Con bé này đâu phải con gái, so với con trai còn lì lợm hơn! Cũng không biết giống ai nữa?”
Cô ở nhà làm cơm đãi Tân Ý Điền, cười khổ: “Hên là cậu, nếu là người khác, chắc không dám mời người ta đến nhà. Cậu xem đi, ngay cả dụng cụ gia đình cho ra hồn cũng không có, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ! Lò viba cũng không có chỗ để, đành để trên sàn.” Lúc đầu vì gom góp tiền mua nhà, ba mẹ hai bên không biết tốn bao nhiêu hơi sức. Mua được nhà lại muốn sửa sang, đã hao hết bao nhiêu tiền tích góp của hai người, mỗi tháng lại phải trả góp tiền nhà, cộng thêm tiền chi tiêu hàng ngày cho bé gái, ngày nào Lục gia vẫn rất túng thiếu, đơn giản khỏi mời khách mừng tân gia.
Căn hộ tuy là mới toanh, nhưng dụng cụ gia đình toàn đồ cũ được dọn từ ký túc đại học về, trong mắt Tân Ý Điền, thế nào cũng không vui vẻ nổi, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cung-rat-nho-anh-ay/409575/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.