Nửa đêm, Đổng Toàn đang ngủ trên sofa phía ngoài thì bị tiếng động trong phòng ngủ truyền ra ngoài làm giật mình tỉnh giấc. Anh móc điện thoại ra xem giờ, hai giờ năm mươi lăm. Bên trong vọng ra âm thanh sột soạt đứt quãng liên tục không ngừng lại. Anh có chút lo lắng, cuối cùng khoác áo đứng lên, gõ gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Cậu Tạ, cậu chưa ngủ sao? Còn đau đầu không? Có cần đi bệnh viện không?”
Tạ Đắc mở cửa, day day huyệt thái dương nói: “Tôi ngủ không được.” cậu vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, chiếc áo khoác nhăn nhúm dán vào người, gỡ hai cúc áo ngay cổ áo sơ mi, cà vạt vẫn còn trên cổ, tay áo xắn đến khuỷu tay, rõ ràng cậu vẫn chưa ngủ.
Đổng Toàn khuyên nhủ: “Cậu Tạ, cậu cả ngày cả đêm không ngủ là không được đâu.”
Cậu ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, bộ dáng rất lo âu, không giống như đang phiền não công việc làm ăn, sự lo lắng dường như mang theo một loại hoảng sợ. Cậu thử nói chuyện với Đổng Toàn để giảm bớt tâm trạng căng thẳng bất an trong lòng, “Đổng Toàn, có lúc tôi rất muốn hóa thành một cơn gió, chết là hết, dù sao sống cũng không thể yêu.”
Đổng Toàn đã bị cú sốc rất lớn, ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu đã nhận ra, vội nói: “Anh yên tâm, tôi chỉ tùy tiện nói thôi. Con người phải kiên cường lạc quan, trong đời cũng không thể tránh khỏi ý niệm muốn chết vài lần. Tôi có chết cũng sẽ không chết vào lúc này, nếu không người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cung-rat-nho-anh-ay/409578/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.