Tây Môn Hạo nhìn Bích Liên đang cuống quýt dập đầu, mặc dù đối phương biểu hiện một lòng trung thành tuyệt đối, nhưng dù sao cũng là người của Hoàng hậu, hắn không biết nàng có còn giữ liên lạc với Hoàng hậu hay không.
Cho nên, hắn cũng không thực sự hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng là vì bên người xác thực cần người hầu hạ, lại thêm không nhẫn tâm tổn thương nữ hài tử, cho nên mới lưu lại nàng.
"Được rồi, lui xuống đi."
"Vâng, nô tỳ xin lui."
Bích Liên bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khom người lui ra ngoài.
Tây Môn Hạo khuôn mặt lộ vẻ âm trầm, mặc dù hắn biết canh sâm không có độc, nhưng trong lòng vẫn luôn mẫn cảm với các loại canh! Vô luận là loại canh gì, đều bị hắn cho là độc dược.
"Ta hận canh đại bổ! Càng bổ càng có độc!"
"Ngươi đây là sợ hãi, hoặc nói là triệu chứng hoảng hốt khi gặp canh a."
"Kẹt kẹt"
Cửa phòng lần nữa được mở ra, Địch Doanh Doanh từng bước nhỏ đi đến.
Tây Môn Hạo nhìn liếc mắt nhìn đối phương, tiểu cô nương này ngày càng ỷ lại chính mình, đuổi đều đuổi không đi, chỉ sợ không biết lúc nào ở sau lưng đâm một nhát đao.
"Ừ, ngươi uống đi, vừa vặn bồi bổ thân thể."
"Không cần! Chút thương thế này, đã sớm tốt. Dĩ nhiên cũng có công lao Chữa Thương đan tam phẩm của ngươi a."
Địch Doanh Doanh hiện tại đã khôi phục lại dáng vẻ đại tiểu thư ngày xưa, không còn giống ác quỷ đòi mạng người nữa.
Tây Môn Hạo nhìn cái bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cuong-he-thong-de-hoang/2037201/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.