"A? Vâng! Nô tỳ tuân mệnh!"
Trong lòng Bích Liên nhẹ nhàng thở ra, nhưng có chút thất vọng. Nhưng nàng liền biết mình là thân phận gì, vội vàng cầm bình thuốc mang tới.
"Một lúc phải bôi lên thật đều nha, ngoại trừ trên mặt, còn có... chỗ bên dưới, thì không cần bôi, biết chưa?"
Tây Môn Hạo cũng không biết bôi làm sao cho có hiệu quả nhất, chỉ có thể chính mình đi cảm nhận.
"Nô tỳ tuân mệnh."
Bích Liên sau đó liền mở ra cái bình nhỏ kỳ quái kia.
"Ách! Mùi thật là khó ngửi!"
Sau khi mở ra cái bình, trong nháy mắt nàng liền bị sặc hơi cay, nước mắt ròng ròng, mùi vị trong đó quá cay đến nỗi mắt đều không sao mở ra được.
"Nhanh lên, một lúc thích ứng liền sẽ không sao." Tây Môn Hạo thúc giục nói.
"Vâng."
Bích Liên cố chịu đựng cái mùi vị cay mắt kia, cổ tay có chút run run đem một giọt chất lỏng sềnh sệch nhỏ vào trên ngực Tây Môn Hạo.
Theo đó Tây Môn Hạo liền thấy một luồng ấm áp từ trên ngực toả ra, ngoại trừ mùi vị có chút khó ngửi còn lại thì thật thoải mái a.
"Nhanh, bôi lên khắp người."
Bích Liên liền vội vàng duỗi ra tay nhỏ, ở trên lồng ngực của Tây Môn Hạo nhẹ nhàng bôi ra.
Sau khi xoa hết một giọt Đoạn Thể dịch, hắn liền cảm thấy toàn bộ lồng ngực ấm áp vô cùng, nhưng mùi vị cũng cực kỳ khiến hắn không hài lòng, bị sặc đến trán đều có chút đau nhức.
"Tiếp tục!" Tây Môn Hạo nín thở, cố gắng chịu đựng.
Bích Liên chà xát hai tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cuong-he-thong-de-hoang/2037204/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.