Một chưởng này để Tần Quân lui lại nửa bước, biểu lộ của Bất Hủ cũng ngưng kết.
Dù hắn chưa dùng toàn lực, nhưng Tần Quân chỉ lui nửa bước vẫn làm hắn chấn kinh.
Vĩnh Hằng cũng sửng sốt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
- Hắn chính là bản tôn của ta, các ngươi không cần chấp mê bất ngộ!
Thiên Đế trầm giọng nói, lúc trước sở dĩ hắn lừa gạt Tần Quân, là lo lắng sẽ phát sinh tình cảnh lúc này.
Vĩnh Hằng kéo Bất Hủ ra, nhìn chằm chằm Tần Quân nói:
- Ngươi đi đi, chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi, trừ khi…
- Trừ khi cái gì?
Tần Quân hỏi, hắn cũng không giận, tâm tính sớm đã viễn siêu lúc trước.
Vĩnh Hằng nói:
- Trừ khi ngươi có thể khôi phục hết thảy như lúc ban đầu, tất cả Sáng Tạo thần để chết đi phục sinh.
Tần Quân trầm mặc, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bất Hủ hừ nói:
- Làm không được a! Mau rời đi đi!
Từ lúc Hồng Mông, bọn hắn liền quan sát Tần Quân, một mực xem thường Tần Quân, ở dưới ấn tượng cứng nhắc, cho dù Tần Quân mạnh lên, bọn hắn cũng vô ý thức mâu thuẫn.
Nếu không phải dáng dấp của Tần Quân cùng cha của bọn hắn giống như đúc, đoán chừng bọn hắn sẽ tại chỗ oanh sát Tần Quân.
- Lỗi lầm của các ngươi, còn muốn trẫm chùi đít cho các ngươi? Lúc trước trẫm dạy các ngươi thế nào?
Tần Quân tức giận hỏi.
Giờ phút này, Tần Quân chỉ có thể dùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để hình dung tâm tình của mình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cuong-than-thoai-de-hoang/1338876/chuong-2348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.