Chương 25: Gió xuân phảng phất đâu đây (5)
Ngoài ý trêu chọc trong lời nói thì câu đó của bà cũng khá đúng
Giang Liên Tuyết vốn đẹp từ trong trứng, da trắng dáng người mảnh khảnh, có một số người đã có sẵn thiên phú, bất kể trải qua bao khó khăn gian khổ, bất kể năm tháng đã mài mòn, bị miếng cơm manh áo níu bước chân, nhưng dung mạo của bà vẫn vẹn nguyên như cũ. Tuy Giang Liên Tuyết không có tiền, nhưng chỉ cần ra ngoài là bà ăn diện như diễn thời trang, phối đồ khá ổn, bà còn đeo kính râm, cần cổ nghểnh cao, Ôn Dĩ Ninh đứng cạnh bà không khác nào nha hoàn. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương.
Ôn Dĩ Ninh lôi kéo cánh tay bà nhắc nhở,"Đừng nói lung tung, đây là boss của con"
Ánh mắt Giang Liên Tuyết càng tỏ ra kỳ lạ, bà tháo kính râm, cau mày tựa như muốn nói: Cứ đợi đấy, tí mẹ chỉnh con sau
Đường Kỳ Sâm đưa hai mẹ con về nhà, sau đó chạy tới tập đoàn. Giang Liên Tuyết tia một lượt căn phòng, trong mắt hiện lên vẻ chê bai,"Rộng từng này mà còn phải thuê chung, phòng khách còn không lớn bằng phòng ngủ nhà mình"
"Thế mà mẹ cũng so sánh được, đây là đâu chứ" Ôn Dĩ Ninh để hành lý của bà vào phòng mình, hết hôi ngồi phịch xuống giường nghỉ ngơi
"Bao tiền một tháng"
"Hai nghìn tệ"
"Mẹ thấy đầu óc con đúng là có vấn đề, chen chúc trong cái phòng rách nát này có gì hay ho hả?"
Ôn Dĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-da-cho-em-rat-lau-roi/1037770/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.