Tô Tinh Thần đương nhiên biết đại học A là ước mơ của biết bao nhiêu người.
Nhưng mà cậu không hiểu lắm, sao chủ nhà lại tức giận nữa rồi?
“Ngài… ngài Du?” Tô Tinh Thần muốn nói, nếu anh còn vậy nữa, tôi sẽ nhịn không được mà biến anh thành anh trai ruột thất lạc đã nhiều năm mất.
Ừm, nếu không phải hơi trẻ tuổi thì làm cha ruột càng hợp!
“Bây giờ tôi rất muốn biết,” Du Phong Hành bình tĩnh lại, hỏi: “Vì sao cậu lại tạm nghỉ học?”
Là nguyên nhân gì mà ghê gớm đến nỗi phải tạm nghỉ học?
Tô Tinh Thần duy trì thái độ cũ, quyết định giả chết: “Ngài Du đừng hỏi nữa, nếu tình huống khả quan, tôi sẽ quay về trường đi học.”
Đồng thời trước lúc đó sẽ không làm ngơ với việc học.
Xem ra tạm thời không cạy nổi miệng ranh con này rồi, Du Phong Hành ép buộc bản thân tỉnh táo lại, dùng tâm tư bình thường để xử lý chuyện này.
“Đại học A là trường cũ của tôi.” Ngài Du đột nhiên nói một câu.
“Hả?” Tô Tinh Thần tỏ vẻ kinh ngạc: “Ấy, vậy chúng ta là đồng học, đàn anh đàn em đúng không?”
Chắc là vậy?
Sự vui mừng bộc lộ qua giọng nói của nhóc con kia không giống như đang làm bộ, khiến tâm trạng Du Phong Hành hơi bình tĩnh lại, không còn buồn bực như ban nãy: “Ừ, tôi tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử.”
Một chuyên ngành vừa nghe đã thấy đao to búa lớn.
“Oa!” Tô Tinh Thần phản ứng rất chân thật.
Bởi vì cậu cảm thấy, không lấy công việc làm tiền đề đi học thì đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi/291917/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.