Kiều Ngộ không biết từ khi nào cô bắt đầu thích Lâm Khuynh.
Có thể là khi Lâm Khuynh nắm tay cô rời đi trước mặt Lý Hoa, có thể là khi Lâm Khuynh rơi nước mắt vì cô ở phòng y tế, hoặc cũng có thể là vào ngày sinh nhật của cô, khi Lâm Khuynh ôm cô.
Khi tình cảm đã nảy sinh, cô dù có tìm lại bao nhiêu ký ức trước đó cũng chỉ thấy vui mừng, nhưng rất khó để tìm được điểm khởi đầu của tình cảm này.
Chỉ là vào một buổi chiều hoàn toàn bình thường, Kiều Ngộ gục đầu lên bàn, ngơ ngác nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Khuynh, đột nhiên nhận ra điều đó.
A, hình như mình luôn nhìn cô ấy.
Kiều Ngộ không phải người ngốc, cô đã sớm nhận ra sự khác thường của bản thân. Cô có sự thiên vị đặc biệt dành cho Lâm Khuynh, có cảm giác phức tạp khó tả với Tòng Diệp, và phản cảm khi làm nhiệm vụ viết lách.
Cô không đối diện ngay với cảm xúc của mình vào buổi chiều đó, mà vùi mặt vào cánh tay, để tầm nhìn rơi vào bóng tối.
Không được, không thể tiếp tục nhìn nữa.
Khi cảm xúc chưa kịp phân biệt rõ ràng, cô đã phủ nhận nó.
Thời gian đó thật sự quá mệt mỏi, như thể cô phân thành hai con người khác nhau. Ban ngày, cô là Kiều Ngộ bình thường, sau giờ học, khi ngồi vào xe, cô trở nên ít nói hơn. Những cảnh sắc ngoài cửa sổ xe theo tốc độ mà trở thành những hình ảnh mờ ảo, Kiều Ngộ nhìn với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118201/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.