Kiều Ngộ chạy trối chết, tìm một góc sân thể dục ngồi xổm, đợi đến giờ tiếp sức.
Trong lúc đó, Tống Vãn Vãn đi ngang qua một lần. Cô ấy ôm mấy bình đồ uống mua cho các vận động viên trong lớp, rất vui vẻ chào hỏi Kiều Ngộ, hỏi cô sao lại ngồi ngốc ở đây.
Kiều Ngộ trầm mặc một lát, nói cô tới để thừa hưởng bóng mát.
Tống Vãn Vãn ngơ ngác nhìn trời đã bốn giờ chiều, rồi săn sóc để lại một bình đồ uống cho cô trước khi rời đi.
Nhìn bóng dáng Tống Vãn Vãn đi xa, Kiều Ngộ vặn nắp bình, cảm giác bản thân hiện tại trong mắt người khác có chút bi thương.
Ai, nếu là Tống Vãn Vãn viết chữ lên tay người khác, với tính cách thẳng thắn như vậy, không chừng sẽ viết gì đó như "Tống Vãn Vãn đến đây một chuyến" linh tinh, có bị đoán ra cũng chẳng có gì vấn đề ——
Không không, cô viết "Bình an hỉ nhạc trôi chảy vô ưu" bị đoán ra cũng không có gì vấn đề, đúng không? Vậy tại sao cô lại chạy chứ?
Khi đó, cơ thể Kiều Ngộ phản ứng nhanh hơn đầu óc rất nhiều, tốc độ lao từ khán đài xuống sân thể dục đang diễn ra cuộc thi chạy 100 mét nữ cũng đủ để giành một thứ hạng.
Từ trước đến nay, cô không bao giờ keo kiệt khi nói lời chúc phúc.
Đầu tháng trước, trong tiệc sinh nhật của mình, trước khi thổi nến, Kiều Ngộ đã ước ba điều: Thứ nhất là độc giả có thể luôn hài lòng và mức độ "OOC" vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118211/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.