Kiều Ngộ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô ngồi dậy từ trên giường, tay ôm đầu cảm thấy hơi đau và cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
"Đơn giản mà nói..."
Lúc này, hệ thống lại trở thành công cụ hữu ích để giải thích mọi chuyện cho cô.
"Hôm qua cậu đã uống say ở karaoke."
"..."
Thật sự sao, cô hoàn toàn không nhớ chút gì về việc này. Mà rượu từ đâu ra chứ? Rõ ràng cô vẫn chỉ uống...
"Thực ra, thứ mà cậu uống hôm qua là đồ uống có cồn."
"Ai lại để một người chưa đủ tuổi uống thứ đó chứ?!"
Thế là hệ thống bắt đầu giải thích từ đầu đến cuối mọi việc. Ban đầu, Kiều Ngộ còn có thể trách móc Tòng Diệp vài câu, nhưng khi nghe đến đoạn những hành động mà cô đã làm khi say, cô trở nên ngày càng im lặng. Đến cuối cùng, cô chẳng nói được gì nữa.
"—— Đấy là toàn bộ sự việc. Cuối cùng, nữ chính là người đã đưa cậu về nhà. Tôi đề nghị cậu đi tắm một cái trước đi."
"... Có lý."
Tối qua, khi về nhà, Kiều Ngộ nhất quyết không cho ai đụng vào mình, khăng khăng tự mình đi rửa mặt, nhưng kết cục lại là vừa rửa mặt xong đã ngủ thiếp đi, suýt chút nữa ngạt thở vì khăn mặt ướt. Ba mẹ cô không biết phải làm gì với cô cả, chỉ có thể lau mặt cho cô rồi dọn cô lên giường ngủ một giấc sâu.
Thế nên bây giờ Kiều Ngộ vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118230/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.