Đối với Lâm Khuynh mà nói, chuyến đi lần này giống như một cơn sóng triều.
Hoặc đẩy cô lên đầu ngọn sóng, hoặc nhấn chìm cô xuống đáy nước, cuối cùng rửa sạch hết tất cả những lớp ngụy trang.
Khi đối mặt với sự thật, cô tất nhiên khó tin, tất nhiên đau buồn và thống khổ, nhưng sau khi vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất, cô dần dần vượt qua được.
Thực ra đối với cô mà nói, tình huống không thay đổi quá nhiều so với trước khi xuất phát.
Dù sao thì trước chuyến đi này, Lâm Khuynh đã luôn nỗ lực để Kiều Ngộ thích mình. Hiện tại cũng chỉ đơn giản là tiếp tục với mục tiêu này, chỉ là tình huống đã rõ ràng hơn, thậm chí còn nhân tiện giải quyết được những nghi ngờ trước đây của cô về cuộc trò chuyện giữa Kiều Ngộ và mẹ Tòng trong viện, nên tính ra cũng không quá mệt mỏi.
Trong thời gian đau thương nhất, Lâm Khuynh đã nghĩ đến việc từ bỏ mối tình tưởng như vô vọng này, nhưng rồi cô nhận ra rằng việc đó thật sự rất khó.
Nếu có thể ngủ mà không mơ thấy cô ấy, không còn vui buồn theo từng lời nói, hành động của cô ấy, không còn dõi theo từng bước chân của cô ấy, không còn nhớ đến hình dáng hay tên cô ấy mỗi khi nhìn thấy cảnh vật nào đó...
Có lẽ đó là một thế giới rất nhẹ nhàng.
Chắc chắn giống như mặt trăng, thanh tịnh nhưng làm người ta không thể thở nổi.
Nếu không thể buông tay, thì Lâm Khuynh phải tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118478/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.