Ngày hôm nay toàn bộ thời gian dành cho việc đi dạo và ăn uống, khi Kiều Ngộ trở lại khách sạn, cô chỉ cảm thấy đôi chân mình như không còn thuộc về mình nữa.
"... Mấy bà mẹ đi mua sắm đúng là sức chiến đấu mạnh mẽ thật."
"Đúng vậy."
Kiều Ngộ lạnh lùng nhìn về phía Tòng Diệp, người đang ngồi trong phòng cô một cách đương nhiên, nhíu mày.
"Cậu lại đến đây làm gì? Hôm nay tôi không còn sức mà chơi bài Poker với cậu nữa đâu."
"Cho tôi nghỉ ngơi một chút thôi mà, về phòng lẻ loi một mình khó chịu lắm, với lại, Lâm Khuynh cũng đang ở đây còn gì? Sao cậu không đuổi cô ấy đi?"
"..."
Kiều Ngộ và Lâm Khuynh đồng thời chấn động, ánh mắt giao nhau rồi nhanh chóng tránh đi.
Vì hôm nay Lâm Khuynh còn muốn ngủ cùng cô nên ở đây không phải là chuyện hiển nhiên sao —— những lời này, dù lưỡi Kiều Ngộ có thắt lại cũng không thể nói ra được. Đáng giận, Tòng Diệp đúng là biết rõ mà còn cố hỏi, lại còn lấy Lâm Khuynh ra làm lá chắn nữa chứ!
Vì không muốn nhắc đến chủ đề này, Kiều Ngộ dứt khoát từ bỏ việc đuổi Tòng Diệp đi, làm một cử chỉ cho phép cậu ta muốn làm gì thì làm.
Thấy mình đạt được thắng lợi nhất thời, Tòng Diệp nhướng mày rồi thở ra một hơi, duỗi người.
"Hôm nay thật sự mệt chết đi được... Ngày mai mà có thể nghỉ thì tốt quá..."
"Đừng mơ, lịch trình ngày mai đã định rồi, hơn nữa phải dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118491/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.