Lâm Thành Bộ thay quần áo, Nguyên Ngọ ngồi trên ghế salon tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình tivi đen ngòm.
Ngồi ở phòng khách cũng nghe được giọng ngâm nga của Lâm Thành Bộ ở trong phòng khách, Nguyên Ngọ cảm thấy hơi nôn nao không yên.
Lâm Thành Bộ thật sự vui như vậy sao?
Nguyên Ngọ cảm thấy bản thân mình không biết biểu đạt, mà Lâm Thành Bộ... chắc là không giỏi che giấu.
Biết đâu ở phương diện khác cậu nhóc kia lại vui, ví dụ như bây giờ mình đang ngồi ở nhà cậu ta, hôm qua hai người làm chút gì gì đó, lại ví như y làm chuyện kia không phải là vì muốn dỗ dành...
Nhưng giống như Lâm Thành Bộ căng thẳng sẽ nói lắp, tâm trạng Lâm Thành Bộ không thoải mái cũng thể hiện rõ ràng.
Em tự biết phân rõ, sẽ không lẫn lộn.
Lúc Lâm Thành Bộ nói ra những lời này Nguyên Ngọ đã thấy hắn không vui, tâm trạng có hơi đi xuống, có lẽ còn có cả thất vọng nữa.
Mặc dù cái hiểu của Lâm Thành Bộ không hoàn toàn giống với những gì y muốn biểu đạt.
Trước khi nhìn thấy hi vọng, đừng để bản thân lún vào quá sâu.
Đây là những gì Nguyên Ngọ muốn nói, muốn nhắc nhở Lâm Thành Bộ.
Bay giờ nhìn dáng vẻ này của Lâm Thành Bộ, y lại bắt đầu cảm thấy hình như bản thân có phải không biết biểu đạt hay không, cũng không hiểu chuyện tình cảm, lúc như thế này, ở chỗ thế này lại khiến cho Lâm Thành Bộ cảm thấy buồn bực đến vậy.
Nguyên Ngọ, mày đúng là không nên đến gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-den-muon-cai-bat-lua/1642781/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.