Có lẽ âm thanh của y vang lên giữa tiếng mưa đinh tai nhức óc xối xả quá nhỏ bé, hoặc có lẽ mũi súng đưa ra quá ngắn không nhìn thấy được, người bên ngoài không biến đi theo như lời của Nguyên Ngọ mà ngược lại còn tiến dần về phía cửa khoang.
Bây giờ thì có thể xác định được bên ngoài chắc chắn là người.
"Hoan nghênh đến chơi!" Giọng nữ niềm nở vang lên lần nữa.
Người kia dừng lại thoáng chốc do dự.
"Hoan nghênh lần sau lại đến! Hoan nghênh đến chơi! Hoan nghênh lần sau lại đến!" Giọng nữ niềm nở vui vẻ cất lên.
"Đừng có đứng ở đó!" Nguyên Ngọ có hơi cáu kỉnh rồi, muốn đưa mũi súng ra ngoài thêm một chút nhưng chiều rộng khe cửa có hạn, không đẩy được nữa, đành phải rút súng phóng giáo về nhưng không thành công.
Súng phóng giáo vướng giữa khe cửa, chọc ra rút vào đều không xong làm cho cửa cũng kẹt khỏi mở luôn.
Lúc Nguyên Ngọ nhận thấy thế giới này thật vi diệu thật muốn chửi nhau một trận, người bên ngoài dường như cảm nhận được phía sau cửa có động tĩnh, vì vậy nhích lại gần nói một câu: "Chào anh."
Giọng nói thật vang dội, giữa trời mưa lớn như vậy mà Nguyên Ngọ vẫn nghe rõ được.
"Hoan nghênh đến chơi! Hoan nghênh đến chơi!"
"Có thể...." Người nọ đành lùi lại phía sau một chút, "...Tắt cái đồ này đi không?"
"Hoan nghênh lần sau lại đến! Hoan nghênh đến chơi!"
Nguyên Ngọ không thèm quan tâm đến hắn, tập trung tìm cách rút cái súng phóng giáo ra khỏi khe cửa.
"Hoan nghênh đến chơi!"
"Có thể tắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-den-muon-cai-bat-lua/1642843/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.