Vào ban đêm, Đinh Viêm thức dậy một cách nhàn nhã.Bệnh viện vào ban đêm cảm thấy hơi bí, các dụng cụ kêu "tích tích" giống như là một cái búa trong tay thợ rèn, lặp đi lặp lại, giống như cỗ máy đơn điệu lặp lại, đều đặn máy móc. Đèn trong phòng hơi sáng, phản chiếu cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau khi khởi động cơ thể một chút, Đinh Viêm mới thoải mái dễ chịu mà thở dài một tiếng.
Lúc này, anh mới có thời gian rảnh để bình tĩnh và sắp xếp những gì đã xảy ra với mình ngày hôm nay.
Phải nói rằng những gì đã xảy ra ngày hôm nay thật kỳ lạ đến nỗi Đinh Viêm thậm chí còn tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ.
Khó khăn chuyển động cái cổ một chút, Đinh Viêm không khỏi lẩm bẩm:"Đã khá hơn nhiều rồi, sao vẫn còn nhiều băng gạt như vậy...."
Như đáp lại câu hỏi của cậu, ở bên cạnh góc giường bệnh, thanh âm êm nhẹ nhàng như rót vào Đinh Viêm bên tai:"Đó là bởi vì tình trạng của cậu tương đối kỳ quái, để tránh cho việc bại lộ tính đặc thù của cậu, cho nên không thể không áp dụng một chút các biện pháp nhỏ."
Giọng nói này....
Đinh Viêm theo hướng giọng nói, mở to hai mắt mò mẫm, quen dần trong đêm đen.
Lúc sau, cậu đã nhìn thấy người trả lời câu hỏi của mình.
Người tự xưng là "nhà tiên tri"" đang ngồi bên trong phòng bệnh của Đinh Viêm lúc này, với tư thế nhẹ nhàng tự nhiên:"Chào buổi tối, hy vọng tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi."
"Không, tôi cũng vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dong-vai-nha-tien-tri-trong-to-cuu-the/1008209/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.