Mang Dung Huyên cùng Khốc Tử cùng nhau đi dạo trên đường, Cố Dã mới dần cảm thấy có vài phần cảm giác chân thật. Anh hiện tại mới ý thức được, vị hôn thê của mình chính là cô gái nhỏ quá mức xinh đẹp bên cạnh.
Thật ra khi ngồi xuống nói chuyện với cô, cả người anh đều trong trạng thái chết máy, ngây người một lúc mới có thể tìm về giọng nói của bản thân.
Vậy là, vết thương trên mặt cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên cô không cần phải mang khẩu trang nữa?
Khốc Tử hôm nay dường như đặc biệt ghét bỏ Cố Dã. Trước đây, mặc kệ Cố Dã nói cái gì nó cũng đều răm rắp nghe theo nhưng hôm nay có Dung Huyên ở đây, cái con chó không có tiết tháo này liền dính chặt lấy cô, kéo thế nào cũng không chịu rời ra.
Cố Dã hừ lạnh một tiếng, lại tăng thêm lực kéo dây xích một chút, không để cho cái con chó 'thái giám' kia lại gần Dung Huyên thêm nữa. Khốc Tử ủy khuất sủa liên tục, hơn nữa còn quay đầu, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh lên án. Cố Dã không chút mềm lòng, càng thêm dùng sức kéo dây xích, lôi Khốc Tử lại gần, bế nó lên.
Dung Huyên mờ mịt nhìn Cố Dã, có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô nhẹ xoa xoa đầu Khốc Tử, trấn an nó một chút, lúc này Khốc Tử mới chịu yên lặng, không sủa nữa.
Cố Dã nhìn thấy cảnh này, nhướng mày nói "Em không cần để ý đến nó. Nó thường ngày bị chiều hư, yêu thích làm nũng, em cứ mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-du-nam-chinh-chay/2585320/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.