Mặt Văn Nhân Mịch vẫn mê mang, trong trí nhớ cũng không có cái tên này.
Cảnh An Thành cũng không quá để ý, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt hỏi: “ Thư ký Dương không giúp em thuê phòng sao?”
Đang nói thì phía sau lại đi tới một người đàn ông, tuổi tác không nhỏ, đại khái hơn bốn mươi. Cả người xám xịt, nhìn là thấy điềm báo không may.
Ngược lại Văn Nhân Mịch đối với người này hơi có chút ấn tượng, ngày đầu tiên cô vừa nương thân vào cơ thể này đã từng gặp ông ấy. Sau khi người đàn ông trẻ tuổi đeo kính giúp cô xử lý vết thương hình như để vị đại thúc này đi mua cơm cho mình thì phải....
Nhưng mà hai ngày nay Lâm Mạt Mạt cũng không thấy ông ấy nữa, cô cũng không quan tâm dù sao người khác không có nghĩa vụ chiếu cố mình.
“ Cảnh tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Cảnh An Thành sắc mặt lạnh lùng: “ Tôi không đến thì anh vẫn định để emấy ở đây phải không?”
Sắc mặt nam tử trung niên ngượng ngùng: “ Tôi đã tìm được phòng, gần ngay trường học, dự định buổi tối tới đón cô ấy qua đấy.”
Cảnh An Thành không để ý tới ông ngược lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “ Có tiện mang tôi lên xem một chút không?”
Văn Nhân Mịch, à, hiện tại là Lâm Mạt Mạt thấy đối phương cũng không có ác ý nên gật đầu chủ động đi lên phía trước.
Tòa nhà này rất lâu năm rồi, xắp xỉ khoảng tám mươi năm, nhiều năm trước đã liệt vào phạm vi phá dỡ nhưng bởi vì một ít tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dua-vao-a-phieu-de-lam-giau/593292/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.