Tiêu Lam đi một hồi lâu trên đường phố, đường phố vẫn mang dáng vẻ như xưa.
Người đi đường hai bên bận bận rộn rộn, từng người làm chuyện của mình, bọn họ nhìn qua cũng không giống loại con rối giả dối.
Tiêu Lam thử đi vào một cửa hàng hẻo lánh, cậu đã từng làm công ở chỗ này.
Hết thảy chi tiết trong cửa hàng đều rất chân thật, bất luận là cảm giác sờ vào sản phẩm, mấy nhãn dán có chút cũ kĩ trên kệ để hàng, hay là bụi bặm không chớp mắt rơi xuống trong góc xó, và con nhện ngẫu nhiên từ góc tường lặng lẽ trốn đi.
Hết thảy giống như đúc trong ký ức của cậu, thậm chí còn bổ khuyết những phần cậu nhớ không rõ.
Nơi này giống như một thế giới chân thật, dựa theo trật tự nguyên bản mà tiến hành.
Cậu tìm không thấy phương pháp rời đi.
Nơi này giống như cũng không phải trong màn chơi, Tiêu Lam cũng không thể dựa theo phương thức xuyên qua trò chơi để rời đi.
Trong lúc nhất thời, thế mà hình như cậu đã bị nhốt ở chỗ này mất rồi.
Rời khỏi cửa hàng, Tiêu Lam áp xuống nôn nóng dưới đáy lòng, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Đầu tiên, nơi này nhất định không phải thế giới chân thật, cậu không có khả năng ở lại nơi này.
Tiếp theo, nếu đây là một ảo cảnh, thì nhất định sẽ có sơ hở.
Như vậy…… Sơ hở lớn nhất ảo cảnh này ở nơi nào?
Bỗng nhiên, gương mặt của mẹ hiện lên trong đầu cậu.
Mẹ… ngay lúc này hẳn là đã chết, cho nên mẹ xuất hiện là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dua-vao-ban-cung-quet-ngang-tro-choi-sinh-ton/1133484/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.