Cô nhi viện Cánh Thiên Sứ.
Cơ sở cô nhi viện này đã tồn tại từ rất nhiều năm trước.
Tên gọi của nó từng được sửa đổi nhiều lần theo thời đại, nhưng bản thân nó vẫn luôn tồn tại, vẫn đứng đó, chứng kiến tất cả.
Lũ trẻ trong viện, từng đứa rồi từng đứa rời đi, nhưng thế giới này chưa bao giờ thiếu những kẻ bất hạnh. Ngày qua ngày, càng có nhiều đứa trẻ bị đưa vào — nỗi thống khổ nối tiếp không ngừng.
Lúc mới thành lập, nơi này mang theo kỳ vọng tốt đẹp.
Viện trưởng đầu tiên là một giáo viên về hưu đức độ, bà hy vọng có thể cho những đứa trẻ không nơi nương tựa một mái nhà tử tế, một nơi để sống yên ổn.
Mười mấy năm trước, nơi đây vẫn là một bến cảng tránh bão.
Nhưng không biết từ bao giờ, rễ cây bắt đầu mục ruỗng, sự thối nát và lòng tham từ đâu len lỏi vào, để rồi dần dần phá hủy mọi thứ.
Nơi từng là chốn chở che cho cô nhi, đã dần biến thành hang ổ ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng vì danh tiếng từng rất tốt đẹp, người ngoài gần như chẳng biết nơi này rốt cuộc đang vận hành thứ gì.
Có lẽ ban đầu, những giao dịch bẩn thỉu ấy còn vấp phải khó khăn.
Nhưng một khi vượt qua giai đoạn ban đầu, cả một mạng lưới lợi ích liền được xây dựng thành hình.
Từ lúc đó trở đi, nếu muốn đào bới sự thật thì đã là quá muộn — huống chi sau lưng cô nhi viện này còn có không ít kẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/2949954/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.