Chuyện tìm bạn trai phải tính toán lâu dài chứ. Miêu tả của Lộ Gia Hữu khiến khóe mắt Lâm Tự không kiểm soát được mà giật giật, cậu nghi ngờ hỏi lại: “Có khoa trương đến thế không?” “Sao lại không? Mặt cậu sắp cười toe toét ra rồi!” Lộ Gia Hữu đưa hai tay ra, ngón trỏ đặt vào hai bên khóe miệng. Dưới ánh mắt Lâm Tự, cậu ta nhấc ngón tay, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười chỉ có ở chú hề rồi khẳng định: “Đúng là như vậy đấy.” Lâm Tự: “…” Lâm Tự biết mình vừa cười một cái, nhưng tuyệt đối không đến mức độ đó. Cậu hoàn toàn có thể xác nhận, Lộ Gia Hữu đang nói bậy. Thế là cậu dứt khoát chuyển chủ đề và nhắc lại chuyện cũ: “Cậu không ở nhà học bài đi, còn có thời gian tìm tôi ăn cơm cơ à.” “Cậu còn dám nói,” Lộ Gia Hữu hừ lạnh, “Chẳng phải vì tôi nghĩ cậu nói muốn mang đặc sản về Tứ Châu sao, đợi ăn cơm xong chúng ta cùng đi chọn một ít đi.” Lâm Tự nghe vậy, ngón tay cầm thìa hơi khựng lại. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc dừng lại rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lộ Gia Hữu mắt tinh nhìn thấy. Đôi mắt chó con của Lộ nhị thiếu từ từ nheo lại đầy vẻ thăm dò: “Biểu cảm này của cậu là sao hả?” Lâm Tự ngẩng khuôn mặt sạch sẽ vô tội lên, đôi mắt đào hoa long lanh như chứa một hồ nước xuân. Cậu chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915737/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.