Anh em tốt tám năm mà còn không được ăn bánh kem do người ta tự tay làm. Lâm Tự vạn lần không ngờ Tạ Diên Khanh không chỉ không “chính trực”, thậm chí còn có thể “hèn hạ” dùng bí mật nhỏ trong điện thoại để uy h**p cậu như thế. Cậu chớp chớp mắt, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp dần lộ ra vẻ ngây thơ. Đối diện với vẻ mặt nửa cười nửa không của Tạ Diên Khanh, cậu không hề chột dạ, mà thẳng thắn nói: “Nhưng điện thoại của em nào có bí mật nhỏ gì đâu.” Vì duy trì hình tượng người mù mà đã tu luyện diễn xuất hơn nửa năm, Lâm Tự rất tự tin cho rằng vẻ mặt thuần khiết lương thiện của mình tuyệt đối có thể lừa được rất nhiều người, nhưng rõ ràng, trong số rất nhiều người đó không bao gồm Tạ Diên Khanh. Ngón tay thon dài của người đàn ông nghịch điện thoại của đối phương, đầu ngón tay chạm vào màn hình, phát ra tiếng “tách” rất rõ ràng. Màn hình vốn sắp tắt cũng hoàn toàn sáng lên. Lâm Tự theo bản năng liếc nhìn, thầm nghĩ may mà Lộ Gia Hữu không đáng tin kia không gửi tin nhắn không đứng đắn vào thời điểm quan trọng như vậy nữa. Nếu không lại xảy ra chuyện như người mẫu nam, chắc cậu chỉ có nước treo cổ. “Không có bí mật nhỏ?” Người đàn ông dường như có vẻ không tin. Lâm Tự lập tức gật đầu thật mạnh, dứt khoát nói: “Đương nhiên!” “Thật sao?” Giọng điệu của Tạ Diên Khanh vẫn như cũ. Lâm Tự suy nghĩ về giọng điệu và biểu cảm của hắn, cũng không biết hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915771/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.