Tác phẩm trong tay gã là của tôi! Trước mặt các giám khảo đều đặt micro, lúc này câu nói nửa cười nửa không, ẩn chứa vài phần châm biếm của giáo sư Bạch đã truyền qua micro đến tai tất cả mọi người trong hội trường. Sau một thoáng sững sờ, bầu không khí toàn bộ hội trường trở nên vô cùng nặng nề và tĩnh lặng. Trong sự im lặng, giáo sư Bạch lướt trang trên máy tính bảng, ngay sau đó xuất hiện một bức ảnh, một hồ sơ cá nhân và một bản thiết kế có ghi thời gian. Bản thiết kế đó hoàn toàn trùng khớp với bản thiết kế trong tài liệu mà Đới Chí Hành đã nộp. Là trùng khớp, chứ không phải chỉ đơn thuần là tương tự. Chứng kiến cảnh tượng này, khán phòng triển lãm tĩnh lặng giờ như nước lạnh rơi vào chảo dầu, trong khoảnh khắc, cả hội trường ồn ào hết cả lên. Ngay cả Trương Đồng và Lộ Gia Hữu, những người đã sớm biết Đới Chí Hành là loại người gì, cũng không khỏi hít một hơi lạnh. Người trước khẽ nói ra một câu chửi thề, ngay sau đó, vẻ mặt kinh ngạc chuyển thành phấn khích: “Trời ơi, cuộc thi hôm nay thú vị quá!” Đới Chí Hành sao chép tác phẩm của người khác, lại còn sao chép thẳng tác phẩm của học trò của vị giám khảo đang có mặt? Cái này gọi là gì? Đi đêm lắm có ngày gặp ma! Chẳng phải báo ứng của Đới Chí Hành đã đến rồi sao? Lộ Gia Hữu khẽ rít lên, sự phấn khích trong mắt dần dần lan tỏa, gần như vui sướng tột độ: “Tên này ra ngoài chắc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915775/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.