Chỉ cần khóa chặt cửa văn phòng chủ tịch là được. Ngày hôm sau. Dự báo thời tiết báo hôm nay có mưa. Từ lúc Lâm Tự ngủ thiếp đi vào rạng sáng, những hạt mưa lất phất đã chảy dọc theo tường vào đất mềm trong vườn, đến khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ mịt mù sương. Lâm Tự nằm úp mặt trên gối, má bị cánh tay đẩy lên một chút thịt mềm, rất nhanh lại nghiêng đầu nhìn Tạ Diên Khanh bên cạnh, giọng nói hơi khàn, hỏi: “Mấy giờ rồi anh?” Bên ngoài trời âm u, toàn thân cậu mềm nhũn, không muốn động đậy chút nào cả, càng không muốn phí sức tìm chiếc điện thoại không biết bị ném ở đâu. Dù sao bên cạnh cũng có một người sống sờ sờ trông rất tỉnh táo. “Chín giờ hai mươi sáng.” Cũng không muộn lắm nhỉ. Lâm Tự còn tưởng là với cường độ vận động tối qua, ít nhất cậu phải ngủ đến hai giờ chiều cơ. Lười biếng ngáp một cái, nghe tiếng mưa rơi lách tách, cảm giác buồn ngủ mơ hồ lại ập đến, đầu óc Lâm Tự dần trở nên mơ màng, đôi mắt cố gắng mở ra lại nhắm nghiền. Đến khi Tạ Diên Khanh chọc vào má cậu, cậu đã lại chìm vào giấc ngủ sâu. Xem ra đúng là mệt thật rồi. Tạ Diên Khanh nhìn đồng hồ rồi vén chăn đứng dậy, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản thì đi đến phòng làm việc. Mặc dù tối qua đã nói với Lâm Tự là hôm nay mình sẽ không đi làm, nhưng công việc trong tay cũng không ít. Tạ thị sau khi ông cụ Tạ bị đột quỵ và Tạ Tín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915804/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.