Vì từ nhỏ cô đã không có cha mẹ bên cạnh nên hàng ngày tự nấu cơm ăn.
Ngoài chuyện cha mẹ hay dây dưa kéo dài tiền sinh hoạt thì ngày thường chẳng quan tâm đến cô.
Cũng may hàng xóm láng giềng đối xử với cô không tồi, góc đường có một ông cụ bày quán bán mì cay Thành Đô, mỗi lần cô đi mua đều cho cô một bát lớn. Hơn nữa hàng xóm thường cho cô đồ ăn của nhà mình, có thể nói Thời Nhiễm lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà.
Quán đồ chiên đối diện trường học, tuy rằng ít nhiều bạn học đều bị phụ huynh kéo lỗ tai dạy rằng đồ ăn quanh trường không sạch sẽ, nhưng mỗi ngày chủ quán đều đặt chảo sắt lên chiên, không thể nói là giăng lưới bắt chim trước cửa thì cũng có thể nói là khách đông như mây.
Thêm nữa vừa tan học là có quán bánh nướng xuất hiện ngay cổng, bánh kẹp, bì cuốn, bún sợi nhỏ…
Thời Nhiễm vẫn luôn cảm thấy đồ ăn là một sự truyền thừa.
Sự truyền thừa này rất kỳ lạ, chúng vừa khác nhau vừa tương đồng. Tương đồng ở khu vực vùng miền, ở văn hóa, khác nhau ở chỗ mỗi một gia đình, mỗi người đầu bếp.
Sau khi cô làm blogger ẩm thực thì thường xuyên đi dạo các cửa hàng, cũng có học nấu ăn với một vài đầu bếp. Xuyên Lỗ Việt Hoài Dương, Mân Chiết Tương (1),tám món chính gắn với món phụ khắp bốn phương, mỗi món đều có truyền thừa riêng của nó.
(1) Tám tỉnh của Trung Quốc: Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông, Dương Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-ke-thua-tu-hop-vien-nau-an-sieu-ngon/1342699/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.