Bị trụ trì tìm tới cửa, Thời Nhiễm cũng rất khó hiểu.
Chẳng lẽ Trại Linh cũng bị người ta bắt yêu?
Suy nghĩ này quá vô lý, khiến Thời Nhiễm bị bản thân làm cho mắc cười.
Trụ trì vừa vào cửa đã khen phong thủy của nhà Thời Nhiễm tốt, khen từ đầu đến đuôi, khen đến mức Thời Nhiễm nghĩ rằng vị đại sư này lập tức nói một câu "Nhưng nhà cô có nhiều yêu khí, hay là thí chủ mua một món đồ pháp khí của tôi đi."
Đây cũng không phải suy nghĩ vớ vẩn, lúc trước Thời Nhiễm đi đến phố Linh Văn, từng bị một người đeo kính đen chặn lại: "Người có duyên này, tôi thấy gần đây cô đụng vào một kẻ bỉ ổi, có muốn tôi bói cho một quẻ không."
Nếu bạn tin, lập tức bạn sẽ biết, duyên phận trên thế giới này thật sự rất quý. Mở miệng ra chính là tám quẻ vàng.
Nhưng mà vị trụ trì này vẫn là người đúng đắn, khen xong rồi thì hỏi về mèo của Thời Nhiễm: "Lúc trước ở chùa Thiên Linh của chúng tôi thường xuyên xuất hiện một con mèo màu trắng mắt xanh, đó là mèo của cô sao?"
Thời Nhiễm gật đầu: "Là của tôi, vẫn đang nuôi thả rông."
Trụ trì: "Vậy sao gần đây không thấy? Không gạt cô, chùa Thiên Linh của chúng tôi chuẩn bị các loại cát cho mèo và thức ăn cho mèo, đồ hộp cũng nhiều, thường xuyên cho những con mèo đi lạc ở xung quanh ăn."
Thời Nhiễm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ người xuất gia từ bi đến vậy sao, không thấy mèo đi lạc còn đi tìm? Hương khói của chùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-ke-thua-tu-hop-vien-nau-an-sieu-ngon/480751/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.