Ánh nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa, chiếu sáng một góc phòng.
Lâm Ý Nhiên lăn qua lăn lại hai vòng, cuối cùng cũng mở mắt ra ngồi dậy.Cào cào mái tóc dài đã rối như tổ quạ, Lâm Ý Nhiên lọ mọ rời giường thay 1 bộ đồ thoải mái đơn giản rồi rời khỏi căn hộ.
Theo thói quen, mỗi sáng cô sẽ chạy bộ rèn luyện sức khỏe, cô đã giữ gìn thói quen này suốt 15 năm qua, từ khi còn là cái đuôi nhỏ chạy theo ông anh trai đánh nhau lở đầu đến khi trở thành giáo viên thể dục, bây giờ cô vẫn muốn tiếp tục, tránh cho bản thân ăn ở ko mụ mị cả người.Dường như Minh Thành không ngủ, đường phố sáng sớm đã rất nhộn nhịp.
Lâm Ý Nhiên chạy bước nhỏ trên vỉa hè, một đường hướng ra quảng trường dân sinh cách đó mấy cây số.
Chạy một hồi đã thấm mệt, Lâm Ý Nhiên thong thả bước đến một quán bán sữa đậu nành mua 2 phần rồi sảng khoái ngửa đầu uống 1 ngụm sữa nóng làm ấm bụng buổi sáng.Chiếc Maybach xa xỉ đen bóng chầm chậm xếp hàng trong dòng xe buổi sáng hướng về khu vực trung tâm Minh Thành.
Giờ này là giờ cao điểm đi làm buổi sáng nên tài xế cũng không thể vội, cứ thế mà nhích từng vòng bánh ở ngã tư đường.Tần Cảnh Sâm lướt sơ qua một bài báo tài chính trên Ipad, sau đó ngửa người dựa vào sofa da thật mềm mại, nhàn nhã nâng mắt nhìn ra bên ngoài.Cái búi tóc lỏng lẻo rối thành 1 nùi trên đỉnh đầu, hai bên rơi rớt mấy sợi tóc mai, gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-khong-muon-dien-vai-nu-phu-nay-nua/1882534/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.