Sao vậy? “Trần Bình cũng nhận ra Giang Uyển có chỗ nào đó không bình thường.
Trần Bình, chẳng lẽ anh mong Mễ Lạp vẫn luôn như thê này sao? Anh không muốn con bé nhận được sự chữa trị càng tốt hơn sao? Chẳng phải lần trước bác sĩ nói qua rồi sao, chỉ cần có một triệu nhân dân tệ có thể lập tức phẫu thuật cho Mễ Lạp.
“Mắt Giang Uyển đỏ bừng:”
Bây giờ Mễ Lạp đã ba tuổi rồi, là thời kỳ chữa trị tốt nhất.
“ Trần Bình đưa mắt nhìn Mễ Lạp đang say ngủ, nói: ”Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.
Nghĩ cách? Anh có thể nghĩ ra cách gì chứ? “Giang Uyển trào phúng cười, nước mắt tràn mi rơi xuống:”
Trần Bình, coi như tôi xin anh, anh đi xin bố mẹ tôi được không? “ ”
Giang Uyển, cô tin tôi đi, tự tôi có cách.
“Trần Bình nói.
Vợ, em không biết rằng tôi bắt đầu làm rồi.
Mễ Lạp là con gái của người thừa kế tập đoàn lớn nhất thế giới, con bé là thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng..
Cách? Anh ngoài việc làm mất mặt tôi ra thì còn làm được gì nữa? “Giang Uyển tức giận chỉ trích Trần Bình:”
Hôm nay sinh nhật của bố tôi, anh tặng món đồ nào khó coi cững được, sao cứ phải tặng tranh chứ? Lại còn là tranh giả! Anh có biết bọn họ nói tôi như thế nào không? Tôi chịu đựng Trần Bình anh đủ rồi, anh có thể nghĩ cho tôi và Mễ Lạp nhiều hơn không? “ Trần Bình biết hai năm nay Giang Uyển chịu nhiều ấm ức, cũng rất vất vả, chịu đủ những ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-khong-muon-thua-ke-tai-san-nghin-ty/167907/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.