“Két kẹt, két kẹt, két kẹt …”. Vi Tinh nói với bà Vi ra mở cửa, “Mẹ à, chuông cửa nhà ta phải thay pin đi thôi, hôm kia thì cứ như là nghiến răng, hôm nay thì ỉu xìu xìu rồi!”. Bà Vi ừ một tiếng rồi đáp, “Con có chìa khóa sao không tự mở cửa, lần sau là mẹ không mở cho nữa đâu đấy!”. Vi Tinh vừa cởi giày vừa làu nhàu, “Mẹ già càng ngày càng lười rồi”. Bà Vi liếc nhìn cô, “Con thì không lười đấy, không lười sao không tự mở cửa đi!”.
“Con gái về rồi đấy à?”. Ông Vi từ trong bếp thò đầu ra, chào con gái một câu rồi lại chui trở lại. Vi Tinh ngẩn người, có gì khang khác, bình thường bố rất thích nói chuyện với mình cơ mà, hôm nay không nói thì thôi, sao nụ cười trên mặt cũng méo xẹo thế kia. Cô khều bà Vi, “Mẹ, bố con làm sao thế?”.
Bà Vi ngoái đầu nhìn về phía bếp một cái, bên trong đang “ào ào”, rõ ràng là ông Vi đang bắc bếp xào rau. Bà Vi kéo Vi Tinh vào nhà vệ sinh, khẽ nói, “Đơn xun nghỉ hưu của bố con chắc là được duyệt rồi”. “Hả? Chuyện từ bao giờ thế? Sao con không hay biết chứ?”, Vi Tinh chau mày hỏi.
“Gần đây con bận tối tăm mặt mũi, nên mẹ chưa nói cho con biết, tóm lại là đơn vị họ khuyến khích về hưu non, bố con chẳng phải ưa thể diện sao, người ta nịnh cho đôi câu, ông liền nhất quyết xung phong phát huy vai trò người đảng viên đi đầu, ông ấy cứ tưởng người ta sẽ không để ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-khong-phai-thien-tai/296731/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.