Một khắc trước khi Trác Tịch nhắm mắt lại, người luôn mang chủ nghĩa duy vật(*) như y lại cầu khẩn trời cao, nếu như thật sự có linh hồn tồn tại, y hy vọng mình có thể ở lại nơi đây để đợi Thần.
Không biết ngủ bao lâu, Trác Tịch tỉnh lại trong một mảnh ầm ĩ.
Mở mắt ra, y phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh trắng xóa.
Lẽ nào Thần vẫn đưa mình đến bệnh viện?
Không đợi y nghĩ rõ ràng, sự huyên náo ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh, sau đó cửa phòng bệnh mở ra, người bước vào chính là người cha đã mất của Trác Tịch?!
“Ta sẽ giúp con liên hệ với trường tốt, chờ con khỏi rồi, liền xuất ngoại đi.” Sau khi nói xong ông liền rời khỏi.
Trác Tịch cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến mức dường như là đang tái diễn thêm lần nữa.
Thời điểm y vẫn chưa kịp nhớ ra thì cửa phòng bệnh liền từ từ hé mở, Mộ Thần trẻ hơn hai mươi tuổi mặt đầy hổ thẹn bước vào.
“A Tịch, xin lỗi, tôi không nên kích động rồi đánh nhau với bọn chúng. Đã vậy còn làm phiền tới cậu.” Trác Tịch nhìn bộ dáng của người yêu hổ thẹn mà cúi đầu xưng tội thì không khỏi muốn cười.
Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thần.
Sau khi liên hệ lời nói của cha và Mộ Thần, Trác Tịch cũng nhớ lại.
Đây rõ ràng chính là lúc cha phát hiện ra tình cảm của y dành cho Thần rồi sau đó bị đóng gói ra nước ngoài mà.
Lẽ nào, mình trở lại quá khứ?!
Nhẫn nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-nam-phu-khong-phai-du-thu/1994613/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.