Trên đường cái, chiếc xe cấp cứu gào thét chạy qua, mặt sau là một chiếc xe thể thao bám sát, vì đuổi theo xe cấp cứu mà vượt đèn đỏ, nhiều lần còn va chạm nguy hiểm với những chiếc xe khác.
Môi Cảnh Dực Tước mím thật chặt, trong mắt chỉ còn lại ánh đèn xe lóe lên.
Lúc Mộ Mục bị đụng trong nháy mắt, hắn cảm thấy hết thảy như đang ở trong mơ, không dám đến gần, sợ chạm vào rồi biết tất cả những thứ này đều là thật. Mãi đến lúc có người qua đường gọi 120, sau đó xe cấp cứu mới chạy đến.
Những người mặc quần áo trắng kia đem Mộ Mục nằm trong vũng máu đặt lên xe.
Lúc xe đã sắp đi xa, Cảnh Dực Tước mới tỉnh táo lại, liều mạng mà lái xe, bám thật sát ở phía sau, quên hết tất cả những thứ khác…
Ngày đó, bệnh viện trung ương của thành phố S hoàn toàn không bình tĩnh. Vào buổi trưa, nhân viên y tế và các bệnh nhân thấy xe cấp cứu đã trở lại, phía sau còn có một chiếc xe thể thao như đang nổi cơn thịnh nộ mà bám sát. Chủ nhân của chiếc xe kia dừng lại, đi thẳng tới chỗ của xe cứu thương, còn chiếc xe thể thao đáng giá ngàn vàng cứ như vậy mà mở cửa ra, chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ, đậu ở cổng.
Trước phòng cấp cứu, người đàn ông nghiêm mặt cứng đờ, lời nói mang theo chút cảnh cáo làm bác sĩ hơi sợ, “Tôi không muốn nghe tin tức xấu.”
Trước mắt, nhân viên y tế đẩy Mộ Mục vào phòng cấp cứu, sau khi cửa đóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-nam-phu-khong-phai-du-thu/1994618/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.