Sau khi nói lời cáo biệt với Tần Phong, Đế Tân lại xách giỏ tiếp tục đi chợ rau.
"Rau cần rau cần, rau cần tươi ngon đây, hai đồng rưỡi một cân, năm đồng hai cân, ăn ngon lại tươi mát!"
"Hai đồng hai đồng, tất cả đều có giá hai đồng, hai đồng có được lợi ích thực tế, hai đồng mua đồ rất có lợi, tất cả các đồ vật đều có giá hai đồng, đi ngang qua nhất định không được bỏ lỡ!"
Chợ rau náo nhiệt ồn ào, những chiếc loa ong mật lớn nhỏ, kêu lên vô cùng ồn ào, làm đầu óc Đế Tân lần đầu tiên đi chợ có hơi choáng váng, không biết làm sao.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì?
"Cải trắng, cà rốt, dinh dưỡng lại thơm ngon đây!"
Đúng rồi, cô tới mua đồ ăn về nấu lẩu.
Dừng lại trước một cái sạp đồ ăn, bác gái bán đồ ăn thấy có người đi tới, vội vàng hét to: "Cô gái nhỏ, tới mua đồ ăn à?
Muốn ăn gì? Nhìn rau xanh của nhà tôi xem, tươi ngon mọng nước, thực phẩm thuần thiên nhiên không gây ra ô nhiễm môi trường.
"
"Rau xanh bán thế nào?" Lần đầu tiên trong đời tự đi mua đồ ăn, Đế Tân có hơi không quen, thấy khách hàng của sạp bên cạnh hỏi như vậy, cũng học theo thử hỏi một câu.
Bà chủ thấy khách chủ động hỏi, biết là đã có khách, mới vội cười nói: "Hai đồng một cân, toàn chợ đều là giá này, bác cũng không nói thách, cháu muốn bao nhiêu?"
"Hai đồng một cân, rẻ thật.
" Đế Tân cảm thấy vui vẻ vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-nu-tru-vuong/16245/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.