Editor: Mai
Bóng đêm dần phủ xuống, cả thành phố bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn, rất nhanh đèn đường chiếu rọi làm cho bóng đêm của thành phố thành muôn màu muôn vẻ.
Thời cao điểm tan tầm, đội ngũ ô tô xếp hàng dài, đèn sau xe liên tiếp nhìn từ phía xa xa giống như một dây đèn dài màu đỏ.
Kỷ Nhiễm nhìn đường Thẩm Chấp đang đi mãi mới phát hiện ra không phải đường về nhà, cô thuận miệng hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Thẩm Chấp còn chưa trả lời chính cô đã lộ ra nét mặt hoảng sợ trước: “Không phải muốn bán em đi đấy chứ?”
Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước.
Thấy người ta không thèm phản ứng tới mình, Kỷ Nhiễm không tức giận còn diễn tiếp nữa: “Anh trai, đừng bán người ta mà, em biết giặt quần áo, biết nấu ăn, còn biết dọn dẹp vệ sinh nữa.”
“Nhưng anh chỉ thiếu người làm ấm giường thôi.”
Âm thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong không gian xe mờ tối.
Kỷ Nhiễm: “…”
Cô sửng sốt vài giây rồi líu lưỡi nói: “Sao anh cứ vậy chứ?”
“Không thích câu này?” Thẩm Chấp nhàn nhạt nói, nhạt tới nỗi làm cho Kỷ Nhiễm không phân biệt được anh đang nghiêm túc hay nói giỡn nữa.
Kỷ Nhiễm cũng biết chính mình vô cùng ngây thơ, có đôi khi cô ngẫm lại thấy mình đã 27 tuổi rồi, từ lâu đã không còn là cô gái nhỏ 17 tuổi.
Vậy mà lúc ở cùng anh luôn không tự giác được lộ ra kiểu cô gái nhỏ.
Nếu nửa năm trước có người nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-tinh-dau-da-chet-cua-anh/530636/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.