Editor: Mai
Thẩm Chấp gật đầu thừa nhận, Văn Thiển Hạ ngồi đối diện lộ ra cảm xúc không biết kinh hỉ hay kinh ngạc hoặc nói chính xác hơn là kinh hãi.
Văn Thiển Hạ sinh ra cảm giác kinh sợ.
Đây chính là vị tuy chưa từng xuất hiện trong những buổi họp lớp nhưng vẫn luôn là truyền thuyết được mọi người nhắc đến. Thẩm Chấp không phải người sẽ tham gia mấy tiệc tụ họp bạn học, huống chi sau khi học đại học xong anh liền ra nước ngoài nên việc liên lạc bạn học càng thiếu hơn.
Nhưng tên anh vẫn thường xuyên xuất hiện trên tin tức tài chính kế toán, anh đứng đầu trên danh sách những bạn học nổi danh nhất Tứ Trung. Thường xuyên được Tứ Trung lấy ra để khoe mỗi kì tuyển sinh.
Cho nên Văn Thiển Hạ đã nhận ra Thẩm Chấp ngay.
Thẩm Chấp nhìn cô ấy, thản nhiên gật đầu: “Đã lâu không gặp, Văn Thiển Hạ.”
Nếu không phải vì anh đang ngồi đối diện mình Văn Thiển Hạ đã không nhịn nổi đưa tay ôm ngực kêu cha gọi mẹ rồi. Cô ấy thực sự không ngờ qua nhiều năm như vậy, Thẩm Chấp vẫn nhận ra mình, còn gọi đúng tên cô ấy nữa.
Cô ấy có cảm giác vô cùng vinh dự.
Văn Thiển Hạ nhìn anh chằm chằm, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu nhớ tớ sao?”
“Bạn học cùng lớp mà.” Thẩm Chấp để tay lên trên cái ly trước mặt, mặt ly không trơn nhẵn thuộc ly kiểu Nhật điển hình, ngón tay anh hơi vuốt theo đường viền ly.
Văn Thiển Hạ gật đầu như gà mổ thóc, kích động nói: “Đúng đúng, chúng ta là bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-tinh-dau-da-chet-cua-anh/530650/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.