Người đứng bên cạnh Phó Vũ Sinh một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đó có vẻ là con lai, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, khuôn mặt đẹp trai sắc bén, tuy nhiên lúc này hắn ta lại cúi đầu, ánh mắt rủ xuống, cả người toát lên vẻ đáng thương, nhìn về phía Phó Vũ Sinh.
“Anh Phó, dù anh có giận em vì chuyện gì đi nữa, thì xin anh hãy tha thứ cho em lần này đi mà.”
Khuôn mặt của Phó Vũ Sinh tràn đầy sự ghê tởm: “Cút”.
Người đàn ông tiếp tục nhìn Phó Vũ Sinh với đôi mắt đáng thương: “Anh đã đâm em một nhát rồi, vậy mà vẫn chưa hết giận sao? Vết sẹo của em còn chưa lành thì em đã tới tìm anh rồi.”
Vừa nói, hắn ta lại vén áo lên, để Phó Vũ Sinh nhìn thấy vết thương trên ngực mình.
Thẩm Đình Châu:!
Lúc này Thẩm Đình Châu mới hiểu được chuyện động trời mà Tần Tư nhắc đến là gì, có lẽ là việc Phó Vũ Sinh đã đâm người ta rồi chạy trốn về nước.
Nhìn vết sẹo sâu thẳm kia, đôi môi tái nhợt của Phó Vũ Sinh khẽ run, âm thanh chứa theo sự hận thù nói: “Cậu… muốn làm gì?”
Vì cảm nhận được sự sợ hãi của Phó Vũ Sinh, người đàn ông kia có chút bất mãn: “Anh chẳng quan tâm đến em, em suýt chết rồi đấy.”
Phó Vũ Sinh nhắm mắt lại, bất chấp tất cả nói: “Cậu báo cảnh sát để bọn họ tới bắt tôi đi.”
Người đàn ông v**t v* hàng mi đang run rẩy của Phó Vũ Sinh: “Làm sao em nỡ để anh Phó phải vào tù chứ, về với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/2900183/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.