🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Kiều Thất chìm vào tĩnh lặng, cô gái không ngừng chớp mắt nhìn cậu, dường như muốn dùng vẻ đáng yêu để xoa dịu tình hình.

"Thật ra những phẩm chất cô nói tôi đều không có. Suy nghĩ thật sự của tôi khác hẳn với những gì mọi người nghĩ. Hôm nay tôi ra đây cũng không phải vì tôi nhận ra cuộc khảo hạch sẽ khác ngày hôm qua," Kiều Thất cố gắng đính chính lại suy đoán của cố gái về hành động của mình.

Cô gái chăm chú lắng nghe, gật đầu liên tục, ra vẻ đã hiểu hết.

Chỉ là giọng cô lại càng lúc càng hào hứng, "Nếu đạo hữu thật sự không nghĩ như vậy thì chỉ có thể nói đây hoàn toàn là do duyên phận! Vừa khéo như thế, chắc chắn là người được trời chọn!"

Kiều Thất nghe xong ngẩn cả người: "?"

Kiều Thất vẫn chưa hết băn khoăn, cậu dựa vào lời cô gái nói để tiếp tục hỏi, "Nếu tôi phá hủy cuộc khảo hạch của đệ tử ở bên cạnh thì liệu có bị tước bỏ tư cách khảo hạch vì phẩm hạnh không tốt không?"

Cô gái ngạc nhiên, "Sao có thể?"

"Tu đạo thu nhận đệ tử vốn dĩ phải xem duyên phận. Nếu thật sự có người bị đạo hữu ảnh hưởng trong cuộc khảo hạch thì chỉ có thể nói duyên phận của họ không đủ, có liên quan gì đến đạo hữu đâu?" Vừa nói, cô còn liên tục lắc đầu.

Phát hiện cô gái luôn có cách nói riêng của mình, Kiều Thất: "." Duyên phận có biết mình phải gánh nhiều trách nhiệm đến vậy không?

Sau khi Kiều Thất và cô gái nhìn nhau một lúc lâu, cậu tạm thời từ bỏ chuyện này.

"Hôm nay sẽ rất náo nhiệt phải không?" Cậu một lần nữa nhắc lại đề nghị trước đó của cô gái.

"Vâng, hôm nay mới là khảo hạch chính thức, sẽ có rất nhiều người bị loại," cô gái dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ động dẫn Kiều Thất đi ra ngoài.

Kiều Thất ban đầu nghĩ rằng cái "bên cạnh" mà cô gái nói chỉ đơn thuần là nghĩa đen.

Nhưng khi đi theo, cậu mới nhận ra hoàn toàn không phải vậy.

Căn nhà tre nơi Kiều Thất ở nằm khá sâu bên trong đạo quán, còn khu khảo hạch đệ tử lại ở ngay cổng sơn môn vòng ngoài cùng.

Dù cách một đoạn không xa nhưng Kiều Thất chỉ có thể thấy những cái đầu người ken đặc, không thể nhìn rõ cuối đám đông.

Tất cả mọi người đều khoanh chân ngồi trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại. Chỉ một số ít người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn đa số đều mồ hôi đầm đìa, lộ rõ vẻ giãy giụa đau khổ.

Khi Kiều Thất đến gần, cậu vừa vặn nhìn thấy một số người thân hình dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn tiêu biến.

"Biến mất là bị loại," cô gái rất nhiệt tình chủ động giải thích.

Trong số những người lần lượt biến mất, Kiều Thất còn thấy bóng dáng quen thuộc của Lộ Giáp.

"Họ đang khảo hạch gì vậy?" Kiều Thất tò mò hỏi, càng xem càng thấy đây mới là một cuộc khảo hạch nghiêm túc.

"Khảo –" cô gái hơi dừng lại rồi giọng nói trở nên nghiêm túc hơn hẳn, "Tâm."

Cô gái dường như có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài để thấy được nội dung sâu hơn, nhưng Kiều Thất thì không.

Kiều Thất nhìn một lát rồi hỏi vấn đề cậu khá quan tâm. Cậu lấy tờ giấy Tuyên Thành từ trong ngực ra, hỏi cô gái về tác dụng cụ thể của tờ giấy này.

Câu trả lời của cô gái rất phù hợp với bối cảnh của người giải đố trong phó bản này, "Tôi không thể nói."

"Vậy cô có biết những chữ trên đó –"

Kiều Thất định tiếp tục hỏi, nhưng hành động hoảng loạn che mắt không nhìn chữ trên giấy của cô gái khiến lời cậu nghẹn lại trong cổ họng.

"Đây là lời vị đó viết cho đạo hữu, sao tôi có thể xem được," cô liên tục xua tay.

Kiều Thất đành cất lại tờ giấy, hy vọng có thể tìm được câu trả lời ở thư viện cậu định đến vào ban ngày.

Trong khoảnh khắc Kiều Thất và cô gái trò chuyện, số người ở phía dưới đã bị loại hơn một nửa, và tốc độ bị loại đang không ngừng tăng lên.

Kiều Thất đợi đến khi tốc độ này chậm lại mới lần lượt nhìn qua hơn trăm người còn lại trên đệm bồ đoàn.

Trì Phong Thừa, Trì Vũ, Trương Thiến đều có mặt.

Nhưng không có Cố Vũ.

Tim cậu bất giác đập nhanh hơn, Kiều Thất lo lắng nhìn đi nhìn lại những người còn lại vài lần, vẫn không tìm thấy Cố Vũ.

Mím môi, Kiều Thất biết được từ cô gái rằng cô nhớ rõ diện mạo của tất cả những người tham gia khảo hạch, sau đó cậu miêu tả tỉ mỉ những đặc điểm của Cố Vũ cho cô nghe.

"Không có ai như vậy, cậu ấy hôm qua cũng không tham gia khảo hạch đệ tử," cô gái chớp mắt, hồi tưởng lại rồi trả lời.

Đôi mắt Kiều Thất hơi rũ xuống, cậu đăm chiêu suy nghĩ.

Cố Vũ lại không đi vào giấc mơ sao?

Vậy thì hắn không được chọn thẻ, điều này cũng phù hợp với tình huống của Cố Vũ.

Hơn nữa –

Kiều Thất lại có chút choáng váng đầu.

Ngày hôm qua chỉ có cậu bị Lộ Giáp làm cho giật mình, Cố Vũ lại không có bất kỳ hành động bất thường nào vì câu nói "hoa trong gương, trăng dưới nước" của Lộ Giáp.

Cố Vũ không cần tham gia khảo hạch, cậu ấy cũng biết sao?

Những suy nghĩ của Kiều Thất càng lúc càng rối bời, cho đến khi một vệt đỏ trong tầm mắt bắt đầu nhạt dần, cậu mới chậm rãi hoàn hồn vì nhận ra điều gì đó.

Ở đây, chỉ có Trì Phong Thừa không có tóc đen, mái tóc đỏ của cậu ta đặc biệt nổi bật, chỉ cần liếc mắt một cái trong đám đông là có thể nhìn thấy.

Khi Kiều Thất nhìn sang, thân ảnh của Trì Phong Thừa đã trở nên mờ ảo đến cực độ.

Trì Phong Thừa cũng bị loại.

Trán cậu ta cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, ra vẻ tâm trạng rất tốt.

Ở chung ký túc xá với Trì Phong Thừa, thường xuyên nghe thấy đối phương lẩm bẩm một mình, Kiều Thất lập tức hiểu được suy nghĩ kỳ lạ không giống người thường của cậu ta.

—— Mặc dù bị loại, nhưng sau này sẽ không cần đến tham gia khảo hạch, không cần đi vào giấc mơ, có thể tiếp tục mơ những giấc mơ liên quan đến vợ.

Kiều Thất nghiêm trọng nghi ngờ Trì Phong Thừa có phải cố ý làm mình bị loại không: "."

Lúc này Kiều Thất vẫn chưa nhận ra điều gì.

Mãi đến khi cậu vô thức tiếp tục quan sát những người ở đó trong lúc ngẩn ngơ, và tình cờ phát hiện sắc mặt Trì Vũ có chút không ổn, lông mày cậu đột nhiên giật giật.

Ánh mắt dừng lại trên đôi lông mày cau chặt của Trì Vũ, tim Kiều Thất thắt lại.

Trì Vũ sẽ không gặp vấn đề gì chứ.

Nếu Trì Vũ cũng bị loại, vậy thì tất cả những người chơi mà cậu quen biết đều không có duyên với thân phận đệ tử quan trọng này.

Không rõ có bao nhiêu người chơi cùng phe, Kiều Thất sợ Trì Vũ là người sống sót duy nhất, cậu đột nhiên trở nên lo lắng.

Ánh mắt luôn dõi theo Trì Vũ, tim Kiều Thất đập thình thịch không ngừng.

Đến khi cơ thể Trì Vũ cũng bắt đầu trở nên hư ảo, cả trái tim Kiều Thất như bị treo ngược lên.

Cứ như đang giằng co, cơ thể Trì Vũ lúc thì rõ ràng, lúc thì mờ ảo.

Kiều Thất có chút sợ Trì Vũ, nhưng tình huống hiện tại có lẽ liên quan đến thắng thua của phó bản khiến cậu không còn tâm trí để bận tâm đến điều đó nữa.

Khi cơ thể Trì Vũ lại bắt đầu trở nên hư ảo và chậm chạp không biến lại thành thực thể, Kiều Thất có chút đứng không vững, xuyên qua đám đông chạy đến trước mặt Trì Vũ.

Kiều Thất cảm thấy với tư cách là đồng đội, cậu nên cố gắng hết sức để giúp đỡ đối phương.

Chỉ là –

Kiều Thất liếc nhìn kỹ năng 【Sao chép】 với độ không chắc chắn cực lớn mà anh không muốn sử dụng, rồi lại nhìn kỹ năng 【Lời nói dối trở thành sự thật】 dường như không thể dùng được trong tình huống hiện tại.

Kiều Thất, không suy nghĩ mà vẫn biết thời gian đang gấp rút, cuối cùng dựa trên ý định đánh cược một phen, lấy ra tờ giấy Tuyên Thành có lẽ có tác dụng đặc biệt, dán lên người Trì Vũ.

Mơ hồ giữa đó, cô gái dường như hoảng loạn và kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.