Vưu Cầu Cầu: “…”
Cô chậm rãi nở một nụ cười xấu hổ với Thôi Kiến Nam.
Trên con đường hẹp, Thôi Kiến Nam chủ động chào hỏi Vưu Cầu Cầu, nhìn thấy đồ ăn trên tay cô, anh ấy vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại có chút ngạc nhiên: “Em ăn chưa no à?”
Thôi Kiến Nam đã đóng gói rất nhiều đồ ăn cho Vưu Cầu Cầu vì trợ lý của cô cũng ở đó, đồ ăn đủ cho ba người.
Không phải Vưu Cầu Cầu không no mà là cô không động tới nhiều đồ mà anh Kiến Nam gửi cho cô.
Lúc McDonald’s mới ra hương vị mới, Vưu Cầu Cầu rất muốn thử, nhưng sếp Thịnh đã mua cho cô rồi, sau khi ăn xong, Vưu Cầu Cầu thấy cũng chỉ như vậy mà thôi, hương vị mới cũng ngon cũng sáng tạo, nhưng mà cô thích vị nguyên bản hơn.
Đồ nướng vốn dĩ cũng là một món ăn yêu thích của Vưu Cầu Cầu, nhưng không biết có phải vì ngồi máy bay lâu và bị cảm lạnh do điều hòa không, cô đột nhiên không ăn nổi đồ nhiều dầu mỡ.
Vưu Cầu Cầu bỏ qua những lời giải thích đó, dũng cảm gật đầu: “Ừ.”
Thôi Kiến Nam: “Là vậy sao.”
Giọng điệu và vẻ mặt của anh ấy không thay đổi nhiều, nhưng không hiểu sao Vưu Cầu Cầu vẫn nhìn ra được, trong mắt đối phương có lẽ bụng cô là một cái hố đen vũ trụ.
“...” Hố đen thì hố đen vậy.
“Anh Kiến Nam, em lên trước ạ.”
Vưu Cầu Cầu chỉ vào thang máy, chắc là vì sự quan tâm đột ngột và đoạn tin nhắn đó, Vưu Cầu Cầu thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mac-ke-doi-trong-sang-van-giai-tri/2794434/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.