🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giọng của trợ lý Tiêu Dao khá lớn, tất cả mọi người đều ở trong một gian phòng, nên không ít người nghe được.

Kiểu tự nổ mình thế này thật sự quá ít.

Không phải chứ...

Cô ta hoàn toàn không có lịch trình gì gấp.

Vậy lúc cô ta đến trễ giờ quay chụp còn la hét phải chạy lịch trình gấp gì hả, không ngừng làm ầm ĩ cuối cùng còn ép nhân viên công tác phải đi thương lượng với Vưu Cầu Cầu đến đúng hẹn.

Bắt Vưu Cầu Cầu người ta phá lệ đợi một mình cô ta tận một tiếng đồng hồ là có ý gì?

Toàn bộ nhân viên trong phòng quay chụp vốn đã có ấn tượng không tốt với người làm lãng phí thời gian của người khác như Tiêu Dao, có điều trước đó cô ta còn đưa ra được lý do, vì có lý do nên miễn cưỡng chấp nhận, bây giờ phát hiện ngay cả lý do cũng là giả, thiện cảm của mọi người lập tức thấp đến tận cùng.

Giang Đào kéo Vưu Cầu Cầu sang bên cạnh: "Chị sắp xếp nằm vùng ở phe địch à?"

Vưu Cầu Cầu: "Đâu có."

Cô loại bỏ suy nghĩ này của Giang Đào: "Công ty chúng ta nghèo như vậy, sếp lại keo kiệt." Sao có thể xếp nằm vùng vào ekip của nghệ sĩ khác chứ.

"..."

Thịnh Thời Quân liếc mắt nhìn cô gái đang thì thầm với Giang Đào.

Anh còn chưa chết đâu.

Trước đây Vưu Cầu Cầu từng lén mắng Tiểu Thịnh, sau khi phát hiện Tiểu Thịnh thích mình, đồng thời còn đỏ mặt khi nghe thấy giọng cô, Vưu Cầu Cầu lại càng không kiêng nể gì.

Vưu Cầu Cầu nhận ra Thịnh Thời Quân đang nhìn mình, bèn nhỏ giọng nói với anh.

Anh thấy không, đây có thể là mâu thuẫn do trả thiếu lương gây ra đó, thân là ông chủ trả lương, anh nhất định phải cẩn thận đấy.

Vưu Cầu Cầu đoán có thể là bên phía Tiêu Dao thiếu tiền của trợ lý, cho nên đối phương mới có thể làm ra hành động tự mình hại mình thế này.

Thịnh Thời Quân: "Anh thiếu tiền của em à? Hay là trả lương em muộn?"

Vưu Cầu Cầu lắc đầu.

Cái này thì không có.

Cô còn được tăng lương, được nâng cao đãi ngộ nữa cơ.

Vừa rồi cô chỉ là nói theo thói quen thôi.

Giang Đào còn đang ở một bên suy nghĩ tại sao lại xuất hiện tình huống quỷ dị thế này: Chẳng lẽ đây là đồng minh trong truyền thuyết đó sao?

Hay là Tinh Cầu?

Trợ lý của Tiêu Dao nói xong mới ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, lập tức khóc không ra nước mắt.

Cô ta không phải đồng minh, cũng chẳng phải Tinh Cầu gì cả.

...

Bên phía Tiêu Dao đột nhiên tự nổ, IQ tụt dốc của trợ lý cô ta quả thực chọc giận chết người, bên Thịnh Thời Quân đương nhiên cũng sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy.

Theo ý kiến của Thịnh Thời Quân, bên Tiêu Dao chắc chắn sẽ không thừa nhận, người đại diện của Tiêu Doa cũng sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.

Thịnh Thời Quân: "Anh ghi âm rồi."

Anh nói với Vưu Cầu Cầu và Giang Đào.

Không thừa nhận thì thế nào? File ghi âm trong tay, bọn họ không phải lo lắng gì cả.

Giang Đào vừa nghe đã ghi âm thì càng yên tâm.

Vưu Cầu Cầu không ngờ Thịnh Thời Quân lại có thể ghi âm lại, đây là ghi âm bất cứ lúc nào à?

Sếp Thịnh, anh là bút ghi âm thành tinh đó hả?

Vưu Cầu Cầu không nói ra lời này, nhưng Thịnh Thời Quân có thể hiểu được từ nét mặt của cô.

Anh đương nhiên không phải có khả năng ghi âm bất cứ lúc nào, chỉ là tâm tư anh khá kín đáo, sau khi nghe nói bên Tiêu Dao chiếm dụng thời gian quay chụp của bọn họ, lúc lên lầu Thịnh Thời Quân đã mở bút ghi âm ra để đề phòng.

Không ngờ trùng hợp lại có ích.

Hơn nữa cho dù không mở bút ghi âm thì thật ra bên phía Tiêu Dao cũng không thể lừa cho qua chuyện dễ dàng được, vì ở hiện trường có không ít người chứng kiến.

Xung đột trực tiếp không phải là cách giải quyết thích hợp, Thịnh Thời Quân hiếm khi làm những việc thiếu lý trí như vậy. Anh chọn cách trực tiếp nói chuyện với tổng biên tập của tạp chí.

Vì vậy cuối cùng, tổng biên tập chạy đến gặp Thịnh Thời Quân.

Vưu Cầu Cầu thấy sếp Thịnh đại lừa dối đã "tái xuất giang hồ" rồi.

Trong miệng sếp Thịnh, bên họ là những đóa hoa trắng nghiêm túc, có nguyên tắc rõ ràng, bận rộn nhiều việc nhưng để không gây ra xung đột, không để bên tạp chí khó xử, nên phải nhượng bộ, lãng phí một tiếng đồng hồ quý giá.

Là một nghệ sĩ đang trên đà phát triển, một tiếng đồng hồ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?!

Nói không chừng là có thể nhận được phim của cả đạo diễn Y và đạo diễn W.

Nhưng trong thời gian chờ đợi, một tiếng đồng hồ quý giá đó cứ trôi qua uổng phí như vậy.

Hai người các cô phải gánh chịu sai lầm của Tiêu Dao, nhưng trên thực tế là đối phương đang lừa dối bên tạp chí và bọn họ, tổn thương cả về tình cảm lẫn lợi ích.

Vưu Cầu Cầu và Giang Đào ngẩn người.

Vưu Cầu Cầu: Thực ra là không có, một tiếng đồng hồ đó cô chỉ ăn uống ngủ nghỉ trên xe, rất vui vẻ.

Hơn nữa, sao cô không biết một tiếng của mình lại quý giá đến vậy nhỉ?

Nếu vậy, bình thường cô đã lãng phí nhiều thời gian quý giá mất rồi.

...

Khi tổng biên tập tạp chí đến, đã hiểu rõ toàn bộ tình hình. Lỗi ban đầu hoàn toàn thuộc về Tiêu Dao, điều này không có gì nghi ngờ, hơn nữa Tiêu Dao đã chiếm dụng thời gian quay chụp của Vưu Cầu Cầu mà không có việc gấp thật sự, quả thực là gây khó dễ người khác.

Thịnh Thời Quân đã dùng lý lẽ và tình cảm để trình bày toàn bộ ấm ức của Vưu Cầu Cầu, rồi tỏ thái độ bên tạp chí tự xem xét xử lý đi.

Tất nhiên nếu xử lý không tốt, bọn họ sẽ không hài lòng.

Tổng biên tập tạp chí bị Thịnh Thời Quân dắt mũi, đương nhiên bà ấy cũng biết mình đuối lý, nên đưa ra thái độ tốt nhất.

Bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành trang bìa do Vưu Cầu Cầu quay chụp của số báo này, đồng thời mời Vưu Cầu Cầu chụp ảnh bìa cho các tạp chí con.

Một nghệ sĩ liên tục xuất hiện trên bìa tạp chí chính là không thực tế, nhưng tạp chí con thì có thể, hơn nữa số lượng phát hành của tạp chí con cũng rất khá, coi như là một tài nguyên tốt.

Hơn nữa tổng biên tập tạp chí còn cố ý tiết lộ, nếu hợp tác vui vẻ, vài số sau sẽ tiếp tục mời Vưu Cầu Cầu.

Có thể coi là đã hạ thấp tiêu chuẩn cho Vưu Cầu Cầu.

Dù sau này Vưu Cầu Cầu có lên trang bìa hay không thì ít nhất bìa tạp chí con đã thương lượng xong, không mất quá nhiều công sức tìm một bìa tạp chí thời trang nữa.

Còn về phía Tiêu Dao, tổng biên tập tạp chí cũng ghi hận cô ta, tuy không nói cấm cửa Tiêu Dao, nhưng lan truyền thái độ làm việc của Tiêu Dao thì rất dễ dàng.

Tiêu Dao cũng nhận ra tình hình nghiêm trọng, sau khi trở về, công ty lập tức gấp rút sắp xếp cho cô một buổi lễ ra mắt web drama, coi như là để bù cho cái cớ lịch trình bận rộn thực sự của cô ta.

Nhưng web drama này lại hoàn toàn không liên quan đến Tiêu Dao, cô ta không hề xuất hiện trong một phân cảnh trong đó, mà trong danh sách khách mời ban đầu cũng không có cô ta, cho nên cô ta trông cực kỳ lạc lõng và không được tự nhiên giữa một nhóm diễn viên.

Dù đã khắc phục, vẫn quá muộn, có vẻ quá miễn cưỡng.

Nhân viên công tác tại hiện trường vốn đã không ưa cách làm việc của Tiêu Dao, lại thấy công ty Tiêu Dao còn định ương ngạnh, bèn thẳng tay gửi bài viết ẩn danh đến các tài khoản có tích V.

Tiêu Dao vốn đã có xu hướng mờ nhạt vì liên tục nhận phim mì ăn liền, giờ lại thêm tiếng gió không kính nghiệp và dối trá càng làm cô ta thêm mờ nhạt.

...

Vưu Cầu Cầu nhìn thấy sếp Thịnh đại lừa dối login lần hai, đàm phán cho cô được chụp bìa tạp chí con.

Há hốc mồm. jpg

Rốt cuộc sếp Thịnh có bao nhiêu mặt vậy.

Bỏ qua khúc nhạc đệm Tiêu Dao, công việc quay chụp bìa tạp chí của Vưu Cầu Cầu rất thuận lợi, khả năng biểu cảm của cô luôn rất tốt, cảm giác trước ống kính cũng rất tuyệt, cameraman cũng nói lần này chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả tuyệt vời.

Sau khi chụp xong, trên đường về, cuối cùng Vưu Cầu Cầu cũng hỏi ra nghi ngờ của mình.

“Đạo diễn Y và đạo diễn W có hẹn em đóng phim à?”

Là hai người Thịnh Thời Quân vừa nhắc đến lúc nói chuyện với tổng biên tập tạp chí, trong một tiếng đồng hồ quý giá đó, cô đã mất cơ hội tiếp xúc với hai đạo diễn lớn này.

Hai đạo diễn này đều nổi tiếng trong ngành, chỉ cần đóng một vai nhỏ trong phim của hai người đó cũng thu hút được không ít sự chú ý.

Có phải vì họ cảm thấy cô thể hiện vai nữ hài khá tốt không?

Cô có tài đức gì chứ.

Giang Đào cũng tò mò chuyện này, sẽ không vì một tiếng đồng hồ chờ Tiêu Dao mà mất cơ hội này đúng không, sếp Thịnh cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.

Vậy giờ có thể đi gặp và thảo luận với đạo diễn Y hoặc W về vai diễn không?

Thịnh Thời Quân: “Đạo diễn Y và đạo diễn W...”

Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Chưa từng hẹn em diễn phim.”

Vưu Cầu Cầu: ?

Giang Đào: ?

Thịnh Thời Quân: “Hiện tại chưa hẹn em, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không hẹn em, vẫn có cơ hội.”

Giang Đào: “Vậy lúc nãy...” Ý cô ấy là cuộc trò chuyện của sếp Thịnh với tổng biên tập.

Thịnh Thời Quân lập tức hỏi lại: “Anh có nói gì à?”

Anh đề cập đến hai vị đạo diễn, nhấn mạnh Vưu Cầu Cầu đã mất đi nhiều cơ hội vì một tiếng đồng hồ đó, nhưng chưa bao giờ nói Vưu Cầu Cầu thực sự được hai đạo diễn mời đóng phim.

Nhưng từ quan điểm của người ngoài, có vẻ như Vưu Cầu Cầu đã mất cơ hội thử vai của hai vị đạo diễn này.

Đây chính là sức mạnh của ngôn từ.

Thịnh Thời Quân đã sử dụng ngôn từ để dẫn dắt tổng biên tập, từ đó giành được cơ hội lên bìa tạp chí con như một khoản bồi thường cho một tiếng đồng hồ chờ đợi của họ.

Dù trên thực tế Vưu Cầu Cầu chỉ ăn uống ngủ nghỉ trong một tiếng đó.

Giang Đào: “...”

Vưu Cầu Cầu thấy Giang Đào giống như bị tam quan vỡ nát, cô vỗ vai Giang Đào.

Đưa ra đánh giá.

“Lão già xảo quyệt thật.”

Thịnh Thời Quân: ???

Em nói ai là lão già.

...

Phong cách của buổi chụp bìa lần này được lấy cảm hứng từ bộ váy đen Vưu Cầu Cầu mặc khi tham dự Giải thưởng Mẫu Đơn.

Chủ đề là thiên nga đen.

Trong bức ảnh, Vưu Cầu Cầu mặc một bộ váy đen vừa người, không có trang sức dư thừa, nhưng chính vì không có các điểm nhấn đó mà người ta càng dễ chú ý đến cần cổ dài và bờ vai vuông thẳng của cô.

Tóc đen, môi đỏ, xinh đẹp quyến rũ.

Cả nền trang bìa tràn ngập lông đen, trông rất thời trang và cao cấp, khiến người xem không thể rời mắt. Ánh mắt của cô như đang giao tiếp trực tiếp với người nhìn qua tấm ảnh.

Nếu như nói phong cách này làm nổi bật vẻ thanh cao quý phái, thì phong cách của tạp chí con lại vui tươi hơn nhiều.

Nhà thiết kế tạo kiểu cho Vưu Cầu Cầu hai búi tóc nhỏ.

Lúc đầu Vưu Cầu Cầu còn cảm thấy nghi ngờ hai búi tóc nhỏ này, không phải chứ, trong suy nghĩ của cô chỉ có trẻ con mới búi tóc.

Nhưng nhà thiết kế liên tục nói hiệu quả sẽ rất tốt, Vưu Cầu Cầu không phản đối nữa.

Dù sao... Được trả tiền, yêu cầu của bên A thì bên B phải hoàn thành vô điều kiện.

Sau khi xuất bản, hiệu quả tốt đến bất ngờ.

Hai búi tóc nhỏ của Vưu Cầu Cầu trông cực kỳ dễ thương, dưới mắt dán kim tuyến mắt, lấp lánh. Nhà tạo kiểu còn gắn thêm vài món trang sức hình quả cherry lên hai búi tóc nhỏ của Vưu Cầu Cầu.

Trông cô cực kỳ giống búp bê chúc phúc.

Giang Đào ôm mặt hét lớn: "A a a, đáng yêu chết mất."

"Cầu Cầu, mẹ yêu con!"

Sau khi búi tóc xong, bất cứ ai đi qua cũng không nhịn được mà chọc chọc búi tóc của Vưu Cầu Cầu. Thực sự không nhịn được.

Uầy, cái tay không nghe lời này!

Vưu Cầu Cầu: ???

Cô cảm thấy mình như một cái công tắc.

Cuối cùng, Thịnh Thời Quân đứng ngay bên cạnh Vưu Cầu Cầu. Khi anh không cười, trông cực kỳ nghiêm túc, lúc này mới khiến những nhân viên vốn còn định nghịch tóc Vưu Cầu Cầu đành phải nuốt ý định đó vào trong bụng.

Vưu Cầu Cầu biết mọi người không có ác ý gì, nhưng tóc bị chọc tới chọc lui làm cô vẫn cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ chắc là không ai chọc cô nữa đâu nhỉ...

Có người.

Sếp Thịnh.

Vưu Cầu Cầu nhìn người đàn ông phía sau qua tấm gương lớn trong phòng trang điểm: Gì đấy?

Đuổi người khác đi rồi, giờ bắt đầu tới lượt anh phải không?

Thịnh Thời Quân cảm nhận được ánh mắt của Vưu Cầu Cầu, bình tĩnh giải thích: "Anh thấy cái búi tóc của em không đều, nên chỉnh lại cho em chút thôi."

Vưu Cầu Cầu: Anh thấy em có tin không?

"Anh chỉnh lâu vậy rồi mà còn chưa xong à?"

Trong lúc nói chuyện, tay của Thịnh Thời Quân vẫn không buông ra.

...

Hai cuốn tạp chí phát hành gần như cùng lúc. Trước đó, các Tinh Cầu đều đã biết Vuu Cầu Cầu chụp bìa tạp chí, ai ai cũng háo hức chờ đợi.

Cũng đã chuẩn bị sẵn tiền.

Nhãi Cầu đến đây đi!

Chỉ chờ để tiêu tiền cho cưng thôi!

Ngày nào bọn họ cũng chờ bị Nhãi Cầu rút sạch ví, nhưng thực ra chẳng có cơ hội nào, chỉ có thể cống hiến chút tiền mua vé xem phim.

Bây giờ cục cưng nhà mình lên bìa tạp chí thời trang hàng đầu, mua mười cuốn!

Nhưng khi các Tinh Cầu thấy hai phong cách hoàn toàn khác nhau của Vưu Cầu Cầu trên hai tấm bìa tạp chí thì lập tức thay đổi ý định.

Mười cuốn gì chứ.

Hai mươi cuốn!

Ba mươi cuốn!

Một trăm cuốn, cũng có thể mua được.

Dù là Nhãi Cầu thiên nga đen hay là Nhãi Cầu búp bê chúc phúc, đều quá đẹp!

Ba chữ "Em có thể" nói đến mệt luôn rồi!

Vừa ngọt ngào vừa cá tính, Cầu Cầu biến hóa khôn lường!

Hai cuốn tạp chí bán cực kỳ chạy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tòa soạn, hàng tồn kho của tòa soạn bị bán sạch trong nháy mắt. Rất nhiều Tinh Cầu không mua được tạp chí còn gửi tin nhắn riêng cho tài khoản chính thức của tòa soạn hỏi khi nào sẽ tái bản.

Tổng biên tập của tòa soạn phải vội vàng sắp xếp in gấp.

Không ngờ fan của Vưu Cầu Cầu lại mạnh đến thế.

Sức mua của fan hiện nay rất được các phương diện quan tâm, nhờ lần lên bìa tạp chí này của Vưu Cầu Cầu, các Tinh Cầu lại khiến nhiều doanh nghiệp chú ý đến cô lần nữa.

Diễn viên Vưu Cầu Cầu, có lẽ có thể cân nhắc một chút.

Đúng vậy, là diễn viên Vưu Cầu Cầu.

Trong bộ phim "Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp" Vưu Cầu Cầu đã khiến nhiều người ngạc nhiên với diễn xuất của mình, nhận ra cô thật sự là một diễn viên chứ không phải một diễn viên hài.

Bộ phim truyền hình "Nữ Binh Sĩ" mà Vưu Cầu Cầu đóng cũng lên ngay sau bộ phim điện ảnh.

Tỷ suất người xem của "Nữ Binh Sĩ" vẫn luôn rất tốt, đến giờ đã phát sóng đến tập cuối. Trong tập cuối khi đội trưởng phải rời doanh trại vì việc riêng, cảnh chia tay khiến khán giả rơi nước mắt, còn lên cả hot search.

Trong phim, Vưu Cầu Cầu khóc đến mức không màng hình tượng, mũi đỏ hỏn, còn sụt sùi.

Theo lý mà nói khóc như vậy không đẹp lắm, nhưng chân thực, chân thực đến mức người xem cũng bị cuốn vào, hơn nữa, ngay cả khi khóc thế cô vẫn không hề xấu xí, mỹ nhân làm gì cũng đẹp mà.

Tinh Cầu: Vốn đã là diễn viên Cầu, chỉ là bình thường toàn bị khiếu hài hước của cục cưng làm lu mờ thôi.

"Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã" cũng đã đến phần cuối, Thịnh Thời Quân nói với Vưu Cầu Cầu, anh có quà muốn tặng cô.

Vưu Cầu Cầu: "Là đồ ăn à?" Cô hào hứng hỏi.

Không phải đồ ăn, mà là phim mới.

Vưu Cầu Cầu: ???

Thịnh Thời Quân: "Em xem thử xem có hứng thú không?" Anh đưa kịch bản cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: "Anh làm thế này là sẽ mất bạn gái đấy, biết không hả?"

Cô cứ nghĩ là đồ ăn cơ, không ngờ lại là công việc.

Vưu Cầu Cầu bận rộn quay phim, phải quay liên tục không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả hẹn hò cũng phải tranh thủ, không ngờ bộ phim này còn chưa quay xong, phim mới đã đến rồi.

Thịnh Thời Quân cũng hết cách, nghệ sĩ trong giai đoạn thăng tiến là như vậy, hơn nữa khi bắt đầu tiếp xúc với phim này, anh còn chưa xác định mối quan hệ với Vưu Cầu Cầu, anh cũng muốn có nhiều thời gian ở bên cô hơn.

Nhưng anh nghĩ vẫn không nên bỏ qua một cơ hội tốt.

Vưu Cầu Cầu nằm dài trên ghế, ra hiệu Thịnh Thời Quân đừng nói gì cả, để cô nghỉ một chút.

Nghỉ ngơi một lát, Vưu Cầu Cầu vẫn cầm kịch bản lên.

Thịnh Thời Quân chủ động nhận việc lật trang cho Vưu Cầu Cầu, cô chỉ cần ngồi xem, lười biếng đến cực độ.

Phim có tên "Côt Trong Cốt" (*),là một bộ phim cổ trang tiên hiệp IP (**),tiểu thuyết gốc rất hot, trước đó đã thu hút một lượng lớn fan sách.

(*) Côt Trong Cốt: xương trong xương

(**) Phim IP là phim được sản xuất dựa trên một tài sản trí tuệ có sẵn, chẳng hạn như tiểu thuyết, truyện tranh, trò chơi điện tử, hoặc các sản phẩm văn hóa khác. Những tài sản này đã có một lượng fan hâm mộ nhất định và có tiềm năng thu hút khán giả rộng rãi khi được chuyển thể thành phim.

Bộ phim vô cùng kịch tính, cũng rất đau lòng, có thể chuyển thể từ tiểu thuyết thành phim, kịch bản ắt cũng không tệ.

Đội ngũ thích hợp, đạo diễn thích hợp, Vưu Cầu Cầu muốn thử vai nữ chính.

Thịnh Thời Quân: "Lịch trình không xung đột với "Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã", cơ bản là vừa quay xong Nữ Đầu Bếp thì bắt đầu quay phim này."

"Nếu em được chọn."

Phim này vẫn có khá nhiều đối thủ cạnh tranh, chưa chắc cô đã thử vai thành công.

Không được chọn thì Vưu Cầu Cầu có thể nghỉ ngơi.

Vưu Cầu Cầu: Đúng vậy, cô cũng chưa chắc được chọn mà.

Phim hay, đã đến thì cứ thử thôi, Vưu Cầu Cầu nghĩ.

...

Ngày thử vai hôm đó trời rất nắng, lần này Vưu Cầu Cầu không đi nhầm chỗ nữa, vì cô được Thịnh Thời Quân và Giang Đào cùng hộ tống.

Vưu Cầu Cầu rất thoải mái, ai cũng nói lần này cạnh tranh rất lớn, Vưu Cầu Cầu liên tục gặp vài gương mặt quen thuộc, dù không được chọn cũng không xấu hổ.

Các ứng viên ngồi một bên, thử vai trực tiếp trong phòng này, không có phòng riêng biệt.

Đạo diễn, phó đạo diễn và những người có quyền quyết định ngồi thành hàng, các nữ diễn viên thử vai cũng ngồi thành hàng, gọi tên ai thì người đó lên diễn thử đoạn do đạo diễn đưa ra.

Vưu Cầu Cầu được gọi ở giữa, đạo diễn yêu cầu cô diễn cảnh nữ chính vừa có hình người, xuống trần gian, đang tò mò về mọi thứ xung quanh.

Nữ chính là tinh linh, vừa có hình người, đi đứng còn chưa nhuần nhuyễn, bỗng dưng xuất hiện giữa chợ, bị người ta chỉ trỏ, nói nàng trông rất kỳ lạ, biểu cảm của Vưu Cầu Cầu từ tinh linh vui vẻ, mắt đầy tò mò, trở nên cẩn thận dè dặt.

Nàng chạy sang một bên quan sát cách đi đứng và nói chuyện của những người khác, sau đó từ từ bắt chước.

Chẳng mấy chốc nàng cũng bắt đầu đi được giống như những người khác, dù vẫn còn hơi giống rập khuôn...

Sau khi Vưu Cầu Cầu diễn xong, đạo diễn không có biểu hiện gì, trước đó các nữ diễn viên khác diễn xong cũng không được đánh giá.

Vưu Cầu Cầu cúi chào, trở về chỗ ngồi.

Buổi thử vai đã qua một nửa, không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng.

Rốt cuộc có kết quả không, đạo diễn và nhà sản xuất thấy ai tốt ai xấu, sao không có biểu hiện gì hết vậy.

Dĩ nhiên người lo lắng không bao gồm Vưu Cầu Cầu.

Cô đã làm hết những gì cần làm, chuyện còn lại cứ để trời quyết định, chỉ có điều cái ghế này hơi cứng, ngồi không thoải mái lắm...

Vưu Cầu Cầu lại đổi tư thế.

Vẫn không thoải mái, cô lại tiếp tục đổi.

Dù sao hành động của cô rất nhỏ, hơn nữa mọi người đều chú ý vào diễn viên đang thử vai, Vưu Cầu Cầu nghĩ nếu thử vai cũng là diễn, thì từ lúc cô lên diễn đến lúc về chỗ ngồi đã là hoàn thành rồi.

Trong lúc cô đang cố gắng tìm một tư thế thoải mái thì một nữ diễn viên khác bốc trúng cảnh đối thoại giữa nam nữ chính.

Trước đó cũng có người diễn cảnh này, không có nam chính, mọi người đều tự tưởng tượng ra mà diễn, ngay cả đoạn Vưu Cầu Cầu đi dạo phố cũng không có đạo cụ, một mình diễn ra cảnh đông đúc tấp nập.

Nhưng nữ diễn viên này lại khác.

Cô ta nói muốn tìm một nhân viên diễn cùng, ngoài miệng thì nói là nhân viên công tác nhưng lại nhìn về phía những đối thủ cạnh tranh, những nữ diễn viên thử vai ngồi thành hàng.

"Có ai có thể giúp không?"

Đạo diễn không nói không được, coi như đồng ý cho cô ta có thể tìm người diễn cùng.

Những đối thủ cạnh tranh bị cô ta gọi bắt đầu đấu tranh nội tâm.

Diễn viên 1: Diễn gì mà diễn, diễn cùng cô rồi, vậy tôi thì sao?

Diễn viên 2: Ai là nhân viên hả, muốn tìm một kẻ làm nền hay gì?

Diễn viên 3: Vãi, sao mình không nghĩ ra trò này chứ, vừa có thể diễn lâu hơn, vừa có thể đạp đối thủ.

Để nữ diễn viên diễn diễn thử vai nam chính, nhìn kiểu gì cũng là làm bàn đạp cho người khác, chẳng ai muốn làm nền cả.

Ghế đồng loạt kéo về sau.

"Vưu Cầu Cầu, cô muốn diễn cùng cô ấy à?"

Vưu Cầu Cầu bất ngờ bị gọi tên: ???

Chuyện gì vậy.

Ban đầu mọi người đều ngồi thẳng hàng, bây giờ ngoài Vưu Cầu Cầu ra, ai cũng kéo ghế về sau, Vưu Cầu Cầu lập tức trở nên nổi bật nhất.

Bị mọi người chú ý, đạo diễn lặp lại với Vưu Cầu Cầu lần nữa, nữ diễn viên đang thử vai muốn tìm người diễn cùng, hỏi cô có đồng ý không.

Vưu Cầu Cầu không định làm thêm gì nữa, nhưng sự việc đã đến nước này, diễn thì diễn, cũng không có gì to tát.

Nên Vưu Cầu Cầu nhìn lướt qua lời thoại của nam chính.

Thử vai bắt đầu, thử vai kết thúc.

Những nữ diễn viên ngồi trong hàng thấy lần này đạo diễn và nhà sản xuất lại trao đổi rất lâu, khiến bọn họ có dự cảm không lành.

Tiêu rồi, chẳng lẽ con nhỏ chiêu trò kia thành công rồi?

Biết thế bọn họ cũng tìm người diễn cùng.

Sau khi thử vai kết thúc, đạo diễn cho diễn viên thử vai về chỗ như trước mà gọi người lại.

Nữ diễn viên kia thầm mừng rỡ, đạo cụ Vưu Cầu Cầu hoàn thành nhiệm vụ định về lại ghế sắt, chắc là có thể tan rồi, nếu không eo cô sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng khi Vưu Cầu Cầu định về ghế sắt thì lại bị gọi lại.

"Này?"

"Cô đó, Vưu Cầu Cầu, cô đi đâu?"

Vưu Cầu Cầu mơ mịt hỏi: "Dạ?"

Nữ diễn viên diễn cùng Vưu Cầu Cầu cũng chuyển từ vui mừng thành mờ mịt, có chút thấp thỏm.

Đạo diễn gọi Vưu Cầu Cầu: "Cô có suy nghĩ gì về việc đóng vai nam chính không?"

Vưu Cầu Cầu: ???

Nam chính, nói cô đấy hả?

Đúng, nói cô đó, chính xác hơn là đạo diễn muốn Vưu Cầu Cầu đóng cả hai vai nam nữ chính.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.