(thứ lỗi cho ta ko thể giải thích cái tiêu đề trắng trợn này được, thực khiến người ta nhíu mày đỏ mặt a)
Bọn họ sau một phen đối thoại ngắn gọn , Tĩnh Huyền Phong biết được Tây Bằng Đinh Luân cùng Nhiễm Nhượng Hà đã đưa tiểu manh nhi hồi Vân thành, tất nhiên sau đó cũng sẽ không có lời ngon tiếng ngọt Cổ Tiếu Tiếu muốn nghe, càng không có kể lể trăm mối cảm xúc ngổn ngang đau khổ ly biệt nhớ mong, thậm chí… Tĩnh Huyền Phong còn bắt nàng ngồi ở trên ghế tiến hành công tác “Khảo vấn” có nề nếp. (công việc quen thuộc của 1 đố phu _ _”)
Cổ Tiếu Tiếu vẫn lo lắng chuyện sống chết của Tĩnh Huyền Phong, lo lắng đến độ ngủ không yên ! Đương nhiên… ngồi trên lưng ngựa thực xóc nảy vội vã chạy về, vấn đề này có thể xem nhẹ không kể đi nhưng… Nàng đánh cái ngáp, dụi dụi mí mắt, ngả dần xuống cái bàn bên cạnh——
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng một bộ thái độ cà lơ phất phơ, không khỏi trầm trầm khí, hắn chính là không yên tâm, mỗi khi mất đi nàng, liền làm cuộc sống chính mình ngày ngày bất an, lòng nóng như lửa đốt, nhưng nhìn lại người kia, hỏi mười câu ứng một tiếng, lại còn là khẩu khí không kiên nhẫn chú ý.
“Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi trong mắt đến tột cùng có phu quân là ta hay không?”
Cổ Tiếu Tiếu lại đánh một cái ngáp, lười nhác nói, “Ngươi đương nhiên không ở trong mắt ta… Ta là người mù, ngươi đã quên sao?” Cổ Tiếu Tiếu để lại nửa câu chưa nói, Tĩnh Huyền Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-manh-xuyen-qua/226100/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.