Editor: Diệp Thanh Trúc.
Mạnh Trăn Tỳ năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng giọng nói vẫn vang vọng, ẩn chứa sự uy nghiêm, mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Ngọc Trung phản ứng kịp, đứng lên cười nói: "Cậu ba, cậu nhìn đi, Cố Chi của cậu tới rồi này."
Vương Cốc Tuyết nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Trăn Tỳ, khóe môi giật giật, nhỏ giọng gọi: "Ba. . . . . . Con không có ý đó."
Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang, ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dù đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ánh mắt ông lạnh lùng, âm trầm nhìn chằm chằm mọi người dưới lầu.
Nghe Vương Cốc Tuyết yếu ớt giải thích, ông cũng chẳng thèm nhíu mày mà quát lớn: "Mặc dù tôi lớn tuổi nhưng chưa đến nỗi điếc, cô không cần giải thích, tôi chia gia sản thế nào cũng không liên quan đến cô."
Ông cụ lúc còn trẻ theo chủ nghĩa đàn ông, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt, ngay cả vợ ông cũng chẳng tôn trọng gì, đối với Vương Cốc Tuyết cũng chẳng khá được bao nhiêu.
Mấy lời nói không lưu tình này khiến Vương Cốc Tuyết tái mặt, bà ta mím môi, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, nhưng trước sức ép của Mạnh Trăn Tỳ vẫn không dám đứng lên cãi lại.
Năm đó khi đi lấy chồng, bà ta không phải là thiên kim, mà là chị họ của bà ta bỏ trốn cùng người khác nên bà ta mới thế thân gả vào, thân thế kém hơn nhà họ Mạnh rất nhiều.
Người người đều nói bà ta có phúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nay-khai-trai-sep-that-manh-me/451796/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.