Ngọn lửa ghen ghét giống như cây đuốc vĩnh viễn dập không tắt trong lòng anh, thiêu đốt thế giới tình yêu của chúng ta không tha cho một viên cát cho dù khi chúng ta đi lại trong sa mạc chỉ còn lại một ngụm nước, anh sẽ trước hết để cho ta uống nhưng anh lại không cho người khác vuốt ve, vỗ về một sợi tóc ta.
Từ ngày đó, sau khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, Dạ Ma liên tiếp lạnh nhạt cô mấy ngày, cho đến ngày thứ hai mươi, hắn mới tìm đến cô.
Thu Lăng ở trong không khí cảm thấy sự hiện hữu của hắn, tâm tình của cô vừa sợ hãi lại nghi hoặc, còn mang theo vẻ chờ mong.
Cô sao lại muốn gặp hắn? Hắn là người bội tín, ngay cả cô muốn chết, hắn cũng không muốn thành toàn cô, hắn thật là một người đàn ông không có phẩm chất!
Dĩ nhiên, cô chỉ dám ở sau lưng trách cứ hắn, không dám mắng trước mặt cho hắn nghe.
"Em đang nghĩ cái gì?" Hắn muốn lúc nào cũng có thể nắm chắc cô, không cho phép có chút sai lầm nào.
"Tôi đang nghĩ anh hôm nay đẹp trai hơn so với hôm qua." Nếu như nói với hắn điều cô nghĩ trong lòng, không biết được hắn lại chỉnh đốn cô như thế nào?
Dạ Ma lấy giọng khinh thường nói: "Em lại không thấy được." Hừ! Lời phụ nữ nói hoàn toàn không thể tin.
Thu Lăng le lưỡi một cái nghĩ thầm, cô nhìn không thấy, chẳng lẽ hắn nhìn được?
Đúng rồi! Hắn có ma lực, dĩ nhiên nhìn thấy!
Nhưng là, cô khẳng định có thể, hắn nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nay-muon-len-giuong/1708102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.