Chap10
Hôm sau nó không đi học, đơn giản là nó bị đau chân, trước khi đi hắn còn căn dặn, mk xin nhắc lại nguyên văn: ” Tôi nấu đồ ăn rồi, cô đói thì tự xuống ăn, giấy xin phép cứ để tôi lo, còn nữa, đừng có lười nhác vì đau chân mà bỏ bữa, hôm nay tôi cũng sẽ nói với Seho là cô không đi học. Tôi đi đây.” Xong bài diễn thuyết với giọng nói lạnh như băng, hắn đi ra ngoài, để lại nó trong phòng trố mắt lên nhìn, hắn đi khỏi nhà mấy phút rồi nó mới hoảng hồn trở về thực tại, miệng còn lẩm bẩm:
– Anh ta tốt như thế từ khi nào thế nhỉ, hay là… đồ ăn có độc. (ôi con lạy mẹ…)
Trường Banguk…
Hắn đưa giấy xin phép của nó cho cô giáo chủ nhiệm, rồi nói:
– Hôm nay Hisun xin nghỉ ạ.
– Ừ. – Cô đáp ngắn gọn.
Hắn vào bàn ngồi mà không để ý đến Ina, trong đầu cô hiển thị là biết bao nhiêu câu hỏi, kiểu như:” Sao anh ý lại có giấy xin phép của nó?, Anh ý quan tâm con nhỏ đó ư? Hay là hai người ở chung khu nên tiện đường… nhưng sao tiện đường hoài vậy…bla bla…Nghi quá ”.
Giờ ăn trưa… hắn ăn tại cái bàn huyền thoại của mình… ” cạch” một chiếc khay đặt ngay đối diện, mọi hoạt động trong căntin ngừng hẳn, mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc bàn…Nếu đó là Ina thì quen rồi, lúc nào cô ta chẳng qua đó, nhưng rồi cũng bị hắn đuổi đi, nhưng đây là…:
– Sao Hisun không đi học? – Một giọng nam nhi quen thuộc, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nho-co-roi-ve-nha-di/1867368/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.